Lời từ trái tim anh

Chương 5

Tên truyện: Lời từ trái tim anh

Tác giả: Huyết Hải Diên

Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

Trung tâm thành phố New York, sáng ngày 23/11/2018

Như thường lệ, trước khi tới công ty thì Issac thường ghé vào quán cafe nổi tiếng trên khu phố. Trong khi ngồi chờ đồ uống, hắn lấy điện thoại ra đọc tin tức của sáng nay và xem một loạt email mà nhân viên công ty gửi tới.

"Haizzz!" Hắn chán nản thở dài một tiếng vì nghĩ để làm ông chủ điều hành cả một tập đoàn công ty kinh doanh to lớn thì chẳng dễ dàng chút nào.

Issac từ nhỏ đã xuất thân trong một gia đình tài chính siêu nhiên khi cha hắn làm bộ trưởng bộ quốc phòng và mẹ hắn là chủ tịch tập đoàn kinh tế lớn nhất nhì trong nước. Hiển nhiên hắn đã có được một cuộc sống sung túc và đầy quyền lực. Khi bước vào tuổi 23, lập tức mẹ hắn đã trao lại chiếc ghế chủ tịch lại cho hắn, để hắn điều hành cả một tập đoàn. Đã một tuần trôi qua kể từ ngày nhậm chức nhưng hắn vẫn chưa thể quen được với vị trí ngồi cao ngất đó. Điều khó khăn nhất bây giờ đối với hắn là người trợ lý trước đây của mẹ hắn cũng đã nghỉ hưu nên hắn đang phải làm mọi cách để tìm được một người trợ lý đắc lực không thì mọi công việc quan trọng đều một tay hắn phải giải quyết!

"Cafe của ngài đây ạ!"

"Cảm ơn." Hắn trả tiền cho nhân viên phục vụ rồi cầm ly cafe lên rồi đi tới công ty.

Rầm!

Trước khi đi, tiếng bàn ghế bị đạp đổ xuống đã thu hút sự chú ý của hắn.

"Này! Này! Này! Tại sao trong ly cafe của tao lại có sợi tóc hả???"

Một tên đầu trọc cao to đang nắm cổ áo một anh nhân viên của quán mà quát mắng. Các nữ nhân viên của quán đều hoảng sợ rồi cúi đầu xin lỗi. Nhưng anh thanh niên kia vẫn bình tĩnh nói:"Tôi chắc chắn trong quá trình làm không thể có sai sót như vậy được! Chỉ có chuyện anh tự bỏ sợi tóc vào để quỵt tiền thôi!"

"Thằng khốn này!!! Mày chết chắc rồi!" Sau đó, tên đầu trọc quay lại ra lệnh cho 5 tên đàn em đang ngồi phía sau:"Chúng mày, đập nát cái quán này cho tao!"

"Cậu nghĩ gì mà nói vậy hả? Mau xin lỗi đi!" Ông chủ quán cafe vội vàng chạy tới nói với anh nhân viên đó. Nhưng anh chàng vẫn nhất quyết không chịu xin lỗi.

Issac nhìn thoáng qua thì thấy đó là một anh thanh niên lớn tuổi hơn hắn, khoảng hai lăm hai sáu tuổi. Dáng người anh thon thả, cao ráo khoảng mét bảy khiến hắn nhìn mà cảm thấy thích mắt, đặc biệt là khuôn mặt anh tuấn và đôi mắt đầy quyết tâm, gan dạ của anh. Hắn biết anh không phải người yếu về mặt thể chất lẫn tinh thần nhưng dù sao bọn chúng vẫn cậy đông hiếp yếu nên hắn sẽ vào giúp anh đánh bọn chúng. Tuy nhiên...

Uỳnh!

Anh cầm lấy một cái ghế ngồi rồi dùng sức ném thật mạnh vào mặt một tên đàn em khiến hắn ngã xuống rồi bất tỉnh ngay lập tức!

Tiếp đó anh xông vào một mình cân sức với 4 tên còn lại. Anh ra đòn rất linh hoạt và ác liệt, đấm chúng không trượt phát nào!!!

Issac đứng từ xa quan sát rồi mỉm cười nói:"Thế đánh đó, karate à! Khá đấy chứ!"

Cha hắn là bộ trưởng bộ quốc phòng nên từ nhỏ hắn đã được dạy và tập luyện nhiều bài võ chuyên nghiệp, hơn nữa lớn lên hắn học và tốt nghiệp bằng giỏi ở trường Học viện Quân sự cao cấp nên hắn dễ dàng đoán được thế võ anh đang sử dụng.

Trận đánh diễn ra chưa đến mười phút, trong khi ba tên đã bị anh đánh tả tơi nằm bẹp ra đất thì một tên còn lại vớ được một cái ống kim loại bằng thép dùng nó đánh lén từ phía sau anh.

"Cẩn thận!"

Các nữ nhân viên đều hét toáng lên! Anh quay người lại kịp thời phản ứng rồi siết chặt bàn tay phải, dồn toàn bộ sức lực vào đó.

RẦM!

Anh đấm thẳng vào giữa ống kim loại, ngay lập tức nó phát ra âm thanh "rắc" rồi gãy làm đôi! Nhìn ống thép bị gãy vụn thành từng mảnh, tên đó sợ xanh mặt rồi quay đầu co giò bỏ chạy. Những tên khác cũng ba chân bốn cẳng chạy theo! Anh nhanh chóng ngáng chân làm ngã tên đầu trọc rồi ngồi xuống giọng tức giận nói:"Trả tiền cafe xong rồi thì muốn cút đi đâu thì đi!!!"

Tên đầu trọc vội vàng móc ví ra trả tiền rồi vác xác chạy! Xong, chủ quán và nữ nhân viên ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

"Anh không sao chứ? Tay anh chảy máu kìa!"

"Không sao, bị xây xát nhẹ thôi."

"Để tôi băng bó cho anh."

"Cảm ơn!"

Issac đứng xem xong cũng thở phào nhẹ nhõm và có chút vui mừng. Hắn không ngờ một anh thanh niên trông dáng người thư sinh như thế mà lại là cao thủ karate đấm vỡ cả thép!

"Thôi chết, trễ con mẹ nó giờ rồi!!!"

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay xong thì hoảng loạn và cũng vắt chân lên cổ chạy vụt đi! Vì mải mê xem anh đánh quá nên ngày hôm đó hắn đến công ty trễ, công việc của ngày hôm nay tăng lên gấp ba!!!

...

Tan giờ làm việc ngày hôm sau.

"Ôi trời ơi!!!"

Đáng lẽ ra giờ này hắn phải được nằm nghỉ ngơi ở nhà rồi nhưng trong lúc lái xe về thì hắn nhận được cuộc gọi của nhân viên nói rằng có sai sót trong lúc làm văn kiện điện tử. Thế là hắn lại phải ngồi tạm ở quán cafe này để bắt wifi để sửa lại nội dung trong văn kiện trên laptop!

"Đau đầu quá, mệt quá, mình muốn nghỉ ngơi!!!!"

Ai cũng nghĩ làm ông chủ thật là sướng, nhưng không, hắn thấy mình sắp bị vắt kiệt sức đến nơi rồi. Đêm qua, hắn đã thức đến 3 giờ sáng để hoàn thành xong công việc, chẳng lẽ giờ lại không được ngủ trưa ư!!!

"Trời ơi!!!" Hắn cứ ngồi đó than thở dù biết làm vậy cũng chẳng được tích sự gì...

"Cafe của cậu đây!"

"Cảm ơn, để đó cho tôi!"

Hắn trả lời, hai mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. Anh đứng phía sau quan sát một lúc rồi buột miệng nói:"Cậu nhập sai từ khóa và ứng dụng bị lỗi rồi, như vậy sẽ không gửi đi được đâu."

Hắn ngạc nhiên rồi quay đầu lại nhìn thì thấy đó là anh nhân viên đã đánh 5 tên côn đồ ngày hôm qua. Hắn ngơ ngác một lúc rồi chỉ tay vào màn hình máy tính hỏi:"Anh biết sửa lại cái này à?"

Anh gật đầu:"Tôi sẽ sửa nhưng cậu phải trả tiền cho tôi."

"Được, mời anh!"

Anh ngồi xuống ghế rồi mười ngón tay lần lượt gõ trên bàn phím một cách nhẹ nhàng và thành thạo. Hắn quan sát anh rồi có chút thắc mắc tự nói với bản thân:"Xem trình độ của anh ta hẳn là phải được đào tạo rất chuyên nghiệp!"

(Các bạn đang đọc truyện "Lời từ trái tim anh" của Huyết Hải Diên, đăng trên wattpad!)

Qủa nhiên, chưa đến năm phút anh đã sửa lại nội dung văn kiện và gửi đi cho khách hàng mà hắn yêu cầu. Sau đó hắn còn nhận được cuộc gọi từ khách hàng đó nói rằng sẽ đồng ý ký hợp đồng vì nội dung văn kiện được gửi hoàn hảo đến từng chi tiết!

"Xong rồi, phiền cậu trả tôi thêm 50 đô la."

Hắn lập tức trả đủ số tiền mà anh đã yêu cầu. Thấy anh định rời đi, hắn gọi lại:"Đợi đã, tôi muốn nói chuyện với anh!"

Anh đáp lại:"Nhưng tôi không có thời gian."

Hắn đặt thêm 50 đô la về phía anh rồi nói:"Giờ thì anh có thời gian chưa?"

Anh khẽ gật đầu rồi lấy 50 đô la đặt trên bàn xong thì ngồi xuống đối diện hắn.

Hắn đặt câu hỏi đầu tiên:"Anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"

"Hai mươi sáu."

"Tôi nhìn anh không giống người Châu Âu lắm... Hình như anh là người Châu Á?"

"Phải."

"Vậy quốc tịch của anh ở đâu?"

"Trung Quốc."

"Ồ, vậy anh tới Mỹ lâu chưa?"

"Khoảng một năm rồi."

"Vậy mà anh nói Tiếng Anh như người bản xứ ấy nhỉ."

"Nhiều chuyện." Anh tỏ thái độ chán nản.

"Tôi đang khen anh mà! Trước đây anh làm việc trong công ty à?"

"Phải."

"Vậy chắc anh giữ chức cao lắm nhỉ?"

Nghe vậy bỗng dưng anh nhếch miệng cười:"Ừ, cứ cho là thế đi."

Issac có cảm giác như nụ cười đó là anh tự chế giễu bản thân.

"Vậy sao bây giờ anh không làm trong công ty nữa?"

"Có vài chuyện... không muốn nói ra."

"Vậy thì thôi. Anh làm nhân viên ở đây lương tháng bao nhiêu tiền?"

"100 đô la."

"Vậy tôi sẽ trả anh 1000 đô la/ tháng, anh tới công ty làm trợ lý cho tôi đi!"

Thấy anh do dự một lúc, hắn nói tiếp:"Yên tâm đi, nếu anh làm tốt thì hiển nhiên tôi sẽ tăng lương cho anh, anh sẽ không bị thiệt đâu!"

Cuối cùng, anh cũng đồng ý:"Được."

Hắn mỉm cười nói:"Tôi tên Issac Leonard, còn anh?"

Anh không trả lời, chỉ nói:"Cậu muốn gọi tôi là gì thì gọi."

Hắn không thắc mắc tại sao, vài phút sau khi suy nghĩ hắn nói:"Anh người Trung Quốc, vậy tôi sẽ gọi là là Thuần trong "đơn thuần", được không?"

"Được."

...