Lời từ trái tim anh

Chương 7

Tên truyện: Lời từ trái tim anh

Tác giả: Huyết Hải Diên

Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

Buổi tối tại Quảng Châu, Trung Quốc.

Trong phòng nghỉ của khách sạn rộng lớn, Issac ngồi trên sofa nghe nhân viên của mình báo cáo.

"Thiếu gia, chúng tôi đã điều tra được Tần Du Trạch có một người em trai tên là Tần Phương Viễn. Đây là ảnh của người đó."

Issac cầm tấm ảnh lên xem quả nhân đó là người hắn đặt cho cái tên "Thuần". Hắn vuốt ve tấm ảnh rồi ngắm nhìn mãi lúc sau mới nói:"Tiếp tục đi!"

"Mặc dù Tần Du Trạch là anh trai cả nhưng hắn là một gã ăn chơi, nghiện cờ bạc, đua xe, đủ các thể loại nên cha hắn đã nhường lại vị trí ghế tổng tài cho Tần Phương Viễn. Tần Du Trạch cảm thấy chuyện này như một sự sỉ nhục đối với hắn nên đã bày đủ mưu kế hãm hại Tần Phương Viễn để chiếm đoạt tài sản... cuối cùng anh ta đã bị hắn hại tới trắng tay phải chạy sang Mỹ kiếm sống."

"Thằng khốn Tần Du Trạch đó cướp được mọi thứ rồi thì tại sao còn bắt anh ta về?"

"Chuyện này... tôi không rõ... nhưng mà..."

"Cái gì?"

"Tần Phương Viễn sau khi bị Tần Du Trạch bắt về nước thì lập tức bị hắn mang tới một khu chợ buôn bán nô lệ..."

"KHỐN KHIẾP!!!"

Hắn tức giận chửi một câu rồi đứng phắt dậy nói:"Mau dẫn tôi đến khu chợ đó!"

...

Khi hắn vừa mới bước đến cổng thì bảo vệ đã đưa cho hắn chiếc mặt nạ rồi mời hắn vào. Hắn ngồi vào dãy ghế của khách hàng vào đưa mắt nhìn xuống. Trên sân khấu, nam MC đang thao thao bất tuyệt khi giới thiệu, đấu giá những món hàng quý hiếm. Hắn không một chút ngó ngàng đến, nhưng khi có người nhân viên bước ra, tay cầm theo sợi xích nối với chiếc vòng cổ trên người anh thì hắn sửng sốt đứng dậy hét lên:"Thuần!"

Người của hắn đã kịp thời ấn hắn ngồi xuống và nói:"Boss, ngài bình tĩnh! Anh ấy đã bị bán vào đây, thế nên muốn cứu anh ấy thì ngài bắt buộc phải bỏ tiền ra mua lại anh ấy!"

"Chết tiệt!" Hắn cố gắng kiềm chế. Từ lúc sinh ra đến giờ hắn chưa thấy chỗ nào có thể buôn bán người mà không phạm pháp như chỗ này:"Thằng súc sinh Tần Du Trạch, tao sẽ khiến mày sống không được mà chết cũng không xong!"

Thân thể anh trần trụi xuất hiện trước mắt bao nhiêu người. Nước da trắng sáng của anh trở thành màu đỏ hồng vì thuốc kích dục. Lúc này, sức lực của anh đã cạn kiệt, thần trí cũng không được tỉnh táo nữa. Tên MC đó ngồi xuống chạm nhẹ vào vùng tam giác nhạy cảm của anh. Lập tức, côn thịt của anh chảy nước nhờn và miệng anh phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng:"Ưm... a... a..."

Chứng kiến cảnh đó, toàn bộ khách hàng ồ lên vì phấn khích. Tên MC đó nói thêm mới lời:"Như quý vị đã thấy, nô lệ này vừa có nhan sắc vừa có thể phục vụ quý khách tận tình. Quý vị còn chờ gì nữa!"

Ngay lập tức, có một người gỗ búa xuống và ra giá:"10 vạn!"

Người tiếp theo:"50 vạn!"

"100 vạn!"

Issac càng nghe càng thấy bẩn tai, cuối cùng hắn đập búa xuống, dứt khoát nói một câu mà chẳng ai dám ra giá nữa:"10 tỷ đô la!"

"Gì vậy??? Tôi không nghe nhầm chứ?"

"10 tỷ đô la lần thứ nhất!"

"10 tỷ đô la lần thứ hai!"

"10 tỷ đô la lần thứ ba!"

"Chốt giá! Người thắng cuộc là vị khách ngồi ở hàng ghế thứ ba kia!"

Tên MC nói xong, có ba gã nhân viên đi tới chỗ hắn nói:"Mời ngài theo tôi vào phòng riêng để thanh toán và nhận hàng!"

...

"Thứ lỗi vì đã để ngài đợi lâu!"

Sau khi hắn trả tiền, tên quản lý bước vào, tay nắm dây xích sắt nối với chiếc vòng mang trên cổ anh. Anh bị tên quản lý kéo lê lết trên sàn như một con thú vật. Tên đó hung bạo đạp vào người anh làm anh ngã sấp xuống sàn. Lúc này hai tay anh bị trói chặt sau lưng nối với chiếc vòng cổ, miệng thì bị nhét một quả cầu bằng nhựa có dây khoá lại sau đầu.

Hắn ngồi trên ghế đưa mắt nhìn xuống quan sát anh. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà cơ thể anh đã gầy đi rất nhiều. Lúc này, thuốc kích dục trong người anh đã ngấm hết, trên người anh được mặc duy nhất chiếc quần lót che đi nơi tư mật. Trên da thịt trắng ngần của anh rải rác những vết roi đỏ thẫm mới cũ chồng chất lên nhau. Anh đuối sức nằm ở đó. Hắn có thể thấy rõ trong mấy ngày qua anh đã phải chịu sự hành hạ tàn khốc từ bọn chúng.

Tên quản lý nắm tóc anh kéo lên, ép anh quỳ gối trước mặt Issac.

"Ưmm..." Anh giãy dụa, phản kháng kịch liệt!

Chát!

Tên quản lý đó lập tức vung tay đánh cho anh một cái tát dữ dội! Cái tát của tên đó khiến anh choáng váng và mất thăng bằng ngã gục xuống sàn. Tên đó lấy ra một cái roi điện quất liên tục lên tấm lưng trần trụi của anh.

"Hưm...ưm..." Dòng điện chạy qua cơ thể làm anh run rẩy. Cơn đau dữ dội đó khiến anh rơi nước mắt! Vì phải đeo khoá miệng nên anh khóc không thành tiếng. Nhưng như vậy cũng đủ làm hắn phải động lòng.

"Dừng lại!" Hắn bất ngờ lên tiếng.

Tên quản lý ngừng đánh, quay sang nói với hắn:"Thưa ngài, tên nô lệ này rất khó dạy dỗ, hắn còn nhiều lần bỏ trốn nên tôi mới phải dùng biện pháp mạnh như vậy."

"Được rồi, ông cứ ra ngoài đi!"

Sau khi tên quản lý đó ra ngoài, hắn thấy anh đã ngừng khóc, cơ thể anh cũng hết run nhưng anh hình như vẫn đề phòng cảnh giác với hắn. Hắn chợt mỉm cười rồi đứng dậy tới gần anh. Hắn đưa tay ra gỡ bỏ khoá miệng cho anh nhưng ngay sau đó anh đã lao người tới cắn hắn một nhát vào bàn tay phải. Hắn không có chút tức giận vì khi nhìn vào đôi mắt hậm hực chứa đầy sát khí mãnh liệt kia thì biết anh căm hận bọn chúng đến mức nào.

Anh cắn rất mạnh và không dứt ra. Hắn đành bật cười nói:"Thuần, là tôi!"

Nói xong, hắn đưa tay gỡ bỏ mặt nạ của mình xuống. Anh nhìn rõ khuôn mặt hắn đến khi biết hắn là ai thì mới chịu nhả tay ra. Tuy vậy, anh vẫn không nói với hắn câu gì, chỉ ngoảnh đi chỗ khác. Hắn thì thong thả cởi trói và vòng cổ cho anh sau đó ngồi xuống cạnh anh hỏi:"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?"

Anh bất lực chỉ đành kể hết chuyện của mình cho hắn nghe. Anh vốn là Tần nhị thiếu gia, Tần Phương Viễn kế thừa toàn bộ tài sản do cha mẹ mình để lại. Thế nhưng, anh trai của anh là Tần Du Trạch đã lên kế hoạch vô cùng bỉ ổi để chiếm đoạt hết tài sản trong tay anh. Gã đã tiếp cận và làm mê hoặc bạn gái anh. Thế là vào một đêm, cô ta chuốc say và đưa anh tới khách sạn. Trong cơn mê, cô ta đã lừa anh kí hợp đồng chuyển giao hết tài sản cho Tần Du Trạch và trộm con dấu của anh và còn kí cả hợp đồng bán thân cho gã... nên mới dẫn đến kết cục thê thảm như bây giờ...

Issac nghe xong thì chậc lưỡi nói:"Chán nhỉ? Tôi nhỏ đến lớn tôi là con một trong gia đình, đã có lần tôi mơ ước muốn có một người anh hoặc em trai, nhưng mà... khi nghe xong câu chuyện của anh thì tôi hết mơ ước rồi..."

Anh không nói gì nữa, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, đôi mắt ánh lên nỗi buồn xót thương cho chính số phận của mình.

"Làm ơn..."

Mãi một lúc lâu sau, anh mới khẽ phát ra tiếng:"Làm ơn hãy đưa tôi ra khỏi đây..."

"Chắc chắn rồi!" Issac cười đến mãn nguyện:"Nếu không vì lý do đó thì sao tôi lại xuất hiện ở đây chứ?"

"Vậy..."

"Tôi đã bỏ ra 10 tỷ đô la để mua anh. Thế nên đổi lại, anh phải trở thành bạn giường của tôi!"

Anh vô cùng kinh ngạc trước câu nói của hắn...

Vậy thì... có khác gì đâu...

Thấy anh lưỡng lự như vậy, hắn nói:"Thuần, anh là người thông minh nên hãy đưa ra quyết định đúng đắn một chút! Đi theo tôi, tôi sẽ không ngược đãi anh, chỉ cần anh nghe lời tôi. Nếu anh ở lại đây thì chắc chắn có ngày anh vẫn sẽ bị bán đi, chưa biết người mua anh có ý đồ tốt hay xấu?"

"Được..." Giọng anh càng ngày càng nhỏ:"Tôi đồng ý..."

"Tôi không nghe rõ, anh nói to lên!"

Anh đẩy cao giọng nói rõ ràng hơn:"Tôi nói tôi đồng ý!"

"Tốt lắm! Đi thôi!" Nói xong, hắn cởi áo choàng lông cừu của mình xuống mặc lên người cho anh rồi đỡ anh đi ra khỏi đây.

Hắn để anh lên xe sau đó nói với người của mình:"Cậu đưa anh ấy về khách sạn nghỉ ngơi trước đi. Tôi còn có chuyện phải làm."

Nói xong hắn bắt taxi tới biệt thự Tần gia.

Nửa đêm, Tần Du Trạch đang say giấc ngủ trên chiếc giường mềm mại thì bất ngờ ô cửa kính ngoài ban công bị đập vỡ làm gã tỉnh giấc. Gã đang hoảng loạn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Issac bước vào cất cao giọng:"Chào buổi tối!"

Thấy gã vẫn chưa hết kinh ngạc, Issac nói:"Còn nhớ tôi không, Tần đại thiếu gia!"

Mấy từ cuối hắn cố tình kéo dài tỏ ý mỉa mai. Tần Du Trạch liên tục gật đầu:"Nhớ, nhớ chứ... Không biết ngài tới đây!"

Issac vào thẳng vấn đề:"Phiền anh đưa cho tôi giấy chứng minh thư nhân dân, thẻ căn cước của Tần Phương Viễn và toàn bộ khối tài sản của Tần gia!"

Gã ngơ ngác hỏi:"Tại... tại sao..."

Hắn nói:"Tôi đã mua lại anh ấy từ khu chợ nô lệ, thế nên những thứ vốn thuộc về anh ấy bây giờ là của tôi!!!"

"Được... được... tôi đi lấy cho ngài..." Gã bị khí thế bức người của hắn doạ sợ, chân tay run rẩy xuống giường đi lấy toàn bộ giấy tờ các thứ. Thế nhưng, gã lại cầm lấy điện thoại và gọi:"Bảo vệ, mau tới cứu tôi!"

Tuy nhiên, đầu dây bên kia chẳng có ai trả lời. Issac bình thản nói:"Trước khi vào đây thì tao đã cắt đứt hết mọi hệ thống liên lạc trong biệt thự rồi!"

Tần Du Trạch sợ hãi lùi về phía sau muốn chạy trốn nhưng...

Đoàng!

Issac rút súng ra bắn một phát vào bức tường đối diện gã. Gã sắc mặt tái mét quỳ thụp xuống sàn không dám cử động. Sau đó hắn sải bước đến, giọng lạnh lùng nói:"Mấy năm trước, chuyện của mày với anh ấy thế nào, tao không còn biết. Thế nhưng, ba ngày trước mày dám bắt cóc trợ lý của tao ngay trên mảnh đất New York! Mày có biết lúc anh ấy mất tích tao đã lo lắng đến mức nào không hả?"

Gã thấy ngón tay hắn đặt lên cò mà sợ chết khiếp, gã hai tay bám lấy chân hắn, giọng van xin:"Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi! Tôi sẽ trả lại hết những thứ vốn thuộc về cậu ta! Xin ngài đừng giết tôi! Làm ơn!"

"Biết điều đấy, nhưng mà... tao nghĩ mày là một tên lắm mồm, tao thì không thích bị dính dáng tới dư luận báo chí!!!"

"Tôi sẽ không nói..."

Gã chưa nói xong, Issac đã rút dao ra đâm về phía gã:"Hôm nay tao sẽ lấy hết những gì thuộc về anh ấy và cắt luôn cái lưỡi nhiều chuyện của mày!!!"

"AAAA..."

...