Lời Xin Lỗi Đáng Giá Bao Nhiêu?

Chương 5

Chương 5

Tranh thủ chợp mắt trên xe, khi tỉnh dậy thì xe cũng đã sắp về tới đường quốc lộ chạy xuyên ngang qua ngôi làng, nơi sinh ra chồng tôi. Ngôi làng có mật độ dân cư thưa thớt, cách vài trăm mét mới có một cái nhà, hầu hết nhà nào cũng có đất và vườn tược rất rộng nên họ chăn nuôi và trồng trọt tại nhà cũng nhiều. Trong một xóm nhỏ đa số là họ hàng ở với nhau, tình cảm gần gũi càng gần gũi hơn.

Xe thả tôi ở đầu đường, cách nhà không xa nên tôi thong thả đi bộ. Mấy năm nay có dự án nông thôn đổi mới nên đường đã được đổ bê tông rất sạch sẽ, xe cộ đi lại vô cùng thuận tiện.

Chẳng mấy chốc tôi đã về đến cổng nhà, tôi chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, hân hoan mở cổng đi vào. Mẹ chồng tôi đang cầm chổi quét sân, mấy con gà con tung tăng mổ thóc ngay bên cạnh. Tôi lên tiếng gọi, bà giật mình quay lại, buông cái chổi trên tay xuống rồi đi nhanh về phía tôi:

- Linh về rồi đấy à!

- Vâng, con vừa về tới xong, mẹ để đấy con quét cho.

- Thôi, con vào rửa mặt rửa chân tay đi, mẹ làm sắp xong rồi. Sao về có một mình mà lỉnh kỉnh thế con?

Tôi xua tay bảo đồ đạc tôi mang về chẳng có gì nhiều, có vài thứ quà bánh đem đi biếu họ hàng. Nói xong liền chạy ra giếng múc một gầu nước rửa chân tay mặt mũi.

Mẹ chồng tôi lúc này cũng đi vào nhà, bà kéo tôi ngồi xuống ghế hỏi han tình hình công việc thế nào, có vất vả quá không? Tôi tháo hộp sâm trong túi biếu bà, bà chép miệng trách :

- Vợ chồng mới mua nhà, cần tiền, mua nhiều thế làm gì hả con? Mẹ vẫn khoẻ cần gì dùng mấy thứ này, nhìn đã biết là đắt rồi!

- Có đáng bao nhiêu đâu mẹ, mẹ khoẻ là vợ chồng con mừng rồi. Đợt này cuối năm con có mấy dự án nên ít về được với mẹ, anh Tùng cũng lu bu quá nên mới để con đi một mình về với mẹ thế này, mẹ đừng buồn nhé!

Mẹ chồng đặt chén nước chè vào tay tôi, nheo nheo mắt bảo:

- Các con bận rộn mẹ cũng biết, nhưng đừng có quá sức, mẹ thì không buồn, chỉ lo các con không giữ gìn sức khoẻ, sau này còn phải có con có cái nữa. Tiền thì cứ từ từ mà kiếm con ạ!

Lòng tôi chùng xuống, tay tôi vô thức xoay xoay cốc nước trên tay. Có cái gì đó man mác trong lòng. Tôi biết, mẹ chồng tôi không nói thẳng ra nhưng trong lòng bà đã quá nôn nóng vì mãi mà vợ chồng tôi chưa có tín hiệu gì. Bà cũng chẳng còn trẻ nữa, mong muốn đó cũng là chuyện thường tình.

- Mẹ yên tâm, con đã tính với anh Tùng rồi, đợt này xong việc con tranh thủ nghỉ ngơi bồi bổ, cố gắng sang năm có cháu cho mẹ bế. Mẹ đừng lo lắng cho bọn con mẹ ạ!

Bà cười hiền từ, đứng dậy cầm cái nón rồi nói lại:

- Lâu lắm con mới về, hôm giỗ bố nhiều người không thấy con cứ hỏi thăm con mãi, mẹ chạy ra chợ mua chút thức ăn về làm mâm cơm gọi các dì các cô sang ăn, con tranh thủ có gì biếu ai thì đi biếu đi, mẹ đi ù một tí là về.

- Mẹ có cần con đi cùng không ạ?

- Thôi, chợ ngay gần nhà, có xa xôi gì đâu.

- Vâng ạ!

Mẹ chồng đi khuất, tôi loay hoay sắp xếp bánh kẹo vào từng túi nhỏ, tranh thủ mang sang biếu các cô, các dì.

Sau mẹ chồng tôi có hai dì, dì Nguyên và dì Thảo. Bố chồng tôi chỉ có duy nhất một cô em gái tên là Mùi. Cô mùi và tôi ít khi nói chuyện, cô là dân buôn bán, nói năng ít khi nể nang, hay to tiếng nên tôi có chút e ngại. Sau khi ở nhà dì Nguyên và dì Thảo về, tôi rẽ qua nhà cô Mùi. Lúc này cô đang nấu cơm trưa, ngoài phòng khách ti vi bật ầm ĩ. Tôi phải chào mấy lần mới thấy cô ra.

- Cháu chào cô ạ!

Mặt cô lạnh tanh, không chút cảm xúc. Đôi mắt sắc như dao cau nhìn tôi một lượt. Sau đó lạnh lùng bảo:

- Vào nhà đi!

So với nhà mẹ chồng tôi, thì nhà cô khá giả hơn, hay nói chính xác là nhà cô khá giả nhất xóm. Nhà ba tầng, đồ đạc nội thất không thiếu thứ gì. Ngay cả bộ ghế tôi đang ngồi cũng đáng giá cả trăm triệu, tôi đoán thế vì gần như bộ ghế chiếm hết không gian của cả căn nhà. Mỗi một chi tiết đều được đục đẽo tinh xảo. Tôi có phần hơi lúng túng chưa biết mở lời như thế nào.

Cô Mùi rót nước, đẩy sang phía tôi... lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của người đối diện là tôi. Tôi hơi mất tự nhiên, nâng cốc lên mời cô rồi từ từ uống. Miệng chưa kịp chạm vào nước trà đã nghe cô Mùi lên tiếng:

- Linh này, cô không biết cháu công to việc lớn như thế nào, nhưng cả năm mới có một cái giỗ, lại là giỗ bố chồng cháu. Cháu viện cớ công việc bận rộn lại để chồng cháu về một mình. Cháu không cảm thấy có lỗi với gia đình chồng à?

Tôi đơ người, không ngờ được cô Mùi lại thẳng tay dội cho mình gáo nước lạnh như vậy. Chứ kịp để tôi giải thích, cô lại tiếp:

- Mẹ chồng cháu thì lành, chồng cháu thì ú ú ớ ớ như thằng đần,không biết đường bảo ban. Cô nói thật cháu đừng tự ái, chứ nếu cháu mà là con dâu cô á, thì cô không bao giờ để cháu lộng hành như vậy đâu. Gái lấy chồng thì phải theo chồng, đừng ỉ i kiếm được tiền mà quên mất bổn phận.

Tôi lấy lại bình tĩnh, đứng dậy nhìn thẳng vào cô Mùi.

- Cháu xin lỗi cô, việc cháu không về được là do công việc của cháu bận thật cô ạ, việc này mẹ cháu và Anh Tùng đều thông cảm, nên cháu cũng mong cô thông cảm cho cháu. Về làm dâu bốn năm nay, chưa khi nào cháu quên trách nhiệm của mình. Cô nói cháu sao cũng được, nhưng nói anh Tùng ú ú ớ ớ đần độn, không biết gì thì cô quá đáng với chồng cháu rồi cô ạ!

Mặt cô Mùi biến sắc, bà ta đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt tôi rồi nghiến răng gằn từng chữ một:

- Cô xem lại cô đi, nếu thằng Tùng nó là đứa có hiếu với bố, với mẹ nó thì có chấp nhận để cho cô lộng hành mấy năm nay không? Đẻ thì không chịu đẻ, lông ba lông bông để cho mẹ già ở quê muối mặt với xóm làng. Cô không biết hay giả vờ không biết? Cô đi ra chợ xem người ta nói gì về cô? Chẳng qua tôi là cô nó nên chướng tai gai mắt quá tôi mới nói. Chứ người ngoài là tôi thây kệ rồi!

- Cháu xin lỗi, cháu nói điều này cô sẽ không vui đâu, nhưng cháu phải nói. Mẹ cháu và anh Tùng chưa trách cứ gì cháu,mong cô tôn trọng cháu, cháu không có lý do gì để phải nghe cô nói những lời này đâu ạ! Việc cháu sinh con hay không cũng không ảnh hưởng tới ai. Cháu có trai gái đĩ bợm gì chưa mà cô xúc phạm cháu như vậy. Hôm nay cháu mang chút quà sang biếu cô. Nhưng giờ thì cháu nghĩ là không cần nữa rồi ạ. Cháu chào cô!!

- Chắc gì đã không trai gái đĩ bợm, loại người như cô thì có gì mà không dám làm? Có khi phá thai nhiều rồi nên bây giờ để lại di chứng cũng nên.

Tôi điếng người, những lời này mà bà ta cũng nghĩ được ra hay sao? Bà ta dựa vào đâu mà gán điều khủng khiếp đó lên tôi được!

- Trời cao có mắt, ai làm điều ác, vu khống cho người khác cũng gánh nghiệp cô ạ.

- Cái gì mà ầm ầm lên thế hả?

Chú Đông, chồng cô Mùi vẫn còn ngái ngủ đi từ trên gác xuống, thấy thôi chuẩn bị đi ra cửa vội gọi lại:

- Linh về bao giờ thế cháu, vào đây nói chuyện một chút rồi về. Cô mày bao nhiêu năm nay lúc nào cũng thế, đừng để bụng cháu ạ!

Lúc này sức chịu đựng của tôi gần như đã đạt tới cực hạn, nên bản thân cũng không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Tôi cố gắng kìm giọng để không ai nhận ra là tôi đang mất bình tĩnh:

- Dạ thôi ạ, cháu chào chú cháu về!!

Cô Mùi không thèm nhìn tôi lấy một cái, quay người đi vào trong bếp nấu ăn tiếp. Chú Đông chạy theo tôi ra sân, khổ sở nói đỡ cho vợ rằng cô ấy là dân chợ búa, không biết giữ mồm giữ miệng có sao nói vậy mong tôi đừng để bụng. Tôi biết chú ấy là người vô cùng hiểu chuyện, nên mới ra sức xoa dịu tôi. Nhưng thật sự những lời nói của cô Mùi khi nãy vượt sức tưởng tượng của tôi, cơ hồ tôi không thể chấp nhận được. Tôi cầm túi kẹo đưa cho chú Đông rồi bảo :

- Hai đứa nhà chú nó thích ăn kẹo Sâm, cháu nhờ chú đưa cho hai đứa giúp cháu. Chuyện hôm nay chú cũng không cần áy náy đâu ạ. Cháu không trách chú đâu, chú vào nhà đi cháu xin phép cháu về!

Chú Đông cầm lấy túi kẹo, nói một câu cảm ơn, nhưng tôi biết chú vẫn còn nghĩ tôi đang giận cô Mùi nên vẫn kiên nhẫn nói đỡ cho vợ. Tôi không nói gì, bước thật nhanh ra cổng.

Trên đường về nhà, tôi không ngừng thắc mắc tại sao cô Mùi lại ghét tôi đến thế. Tôi cố lục lọi lại trí nhớ xem tôi đã từng làm gì sai với cô hay không? Nhưng thú thật tôi không thể nghĩ ra điều gì. Lòng tôi trống trải vô cùng, những lời cô Mùi nói cứ văng vẳng bên tai không dứt. Có phải chuyện tôi lâu có em bé khiến mẹ chồng tôi buồn khổ tới vậy không? Hay chỉ là cô Mùi ghét tôi nên nói vậy?

Về tới nhà thì mẹ chồng tôi cũng đã về, thấy mặt mũi ủ dột của tôi, bà hỏi dò nhưng tôi lại không dám kể chuyện cô Mùi nói với tôi khi nãy. Tôi không muốn mẹ phải vì tôi mà suy nghĩ thêm bất cứ điều gì. Có lẽ chúng tôi đã quá vô tâm khi không màng tới cảm xúc của mẹ, có lẽ cô Mùi đã nói đúng một phần.

Nấu ăn xong, tôi bưng mâm lên hè, trải chiếu sẵn, mẹ chồng thì nhấc điện thoại bàn lên tìm số để gọi cho hai dì sang ăn cơm, tiện cũng gọi luôn cô Mùi. Tôi nghĩ lại chuyện khi nãy, tự nhiên lại thấy không muốn gặp lại cô ấy chút nào. Dù gì thì cô ấy cũng quá đáng khi đã đay nghiến tôi bằng những từ ngữ vô cùng nặng nề, giờ mà ngồi ăn cùng nhau tôi cũng không thể nuốt cơm ngon cho được.

Bữa cơm hôm ấy chỉ có hai dì và mẹ con tôi, cô Mùi nói là ăn cơm ở nhà nên chiều rảnh qua nhà uống trà. Bốn người chúng tôi vừa ăn vừa nói cười vui vẻ, tôi thậm chí còn quên mất khi nãy còn buồn cỡ nào.

Ăn xong, tôi bưng bát ra giếng rửa. Trời mùa đông, các món ăn nhiều dầu mỡ nên sợ rửa không sạch, tôi vào bếp đun ít nước nóng. Trong lúc chờ, tôi lấy điện thoại ra nhắn cho chồng một tin là tôi đã về tới nơi và ăn cơm với mẹ xong rồi.

Rửa bát xong, tôi vào buồng nghỉ ngơi, hai dì cũng ngồi thêm một lát rồi cùng nhau về. Lúc gần ngủ, tôi nghe tiếng bước chân loẹt quẹt từ cổng ngõ vọng vào.

- Cô Mùi à? Vào đây, sao nãy không sang đây ăn cơm, chả mấy khi cái Linh nó về đây. Nó vừa vào buồng nghỉ, hay là chị gọi nó ra đây cho cô nói chuyện nhé

- Thôi, kệ cho cháu nó nghỉ. Em ăn ở đâu mà chả thế hở bác. Em đem cho bác con gà mái. Nặng lắm, gần ba cân. Gà em nuôi toàn cho ăn thóc đấy bác ạ!

Tôi phát hiện, ngoài thái độ ghét tôi ra mặt, thì với mẹ chồng tôi, cô Mùi lại tỏ thái độ vô cùng quan tâm, gần gũi.

- Cô để đấy mà ăn, nhà chị đầy gà có ăn hết đâu. Mà gà mái vẫn còn tơ thế này, để mà nuôi cho nó đẻ, có trứng sẵn ăn vừa sạch vừa đỡ tiền đi chợ!

- Thôi, em nuôi mãi cũng chán bác ah. Gà mái mà vô dụng, chả thấy đẻ gì, nuôi chỉ tổ tốn cám tốn thóc, chả thà thịt quách nó đi cho rồi!

Cô Mùi biết tôi còn đang nằm ngay trong buồng, cách hè một tấm vách nên dường như cố ý nói thật to cho tôi nghe thấy. Tôi trùm chăn kín cổ, chẳng hiểu sao nước mắt thi nhau rơi, càng lau càng ướt.

- Này chị có nhớ cái Tít con nhà ông Bảng không?

- Nhớ chứ, sao thế cô? Hình như con bé cưới cùng tháng với thằng Tùng.

- Thì đấy, bây giờ thấy bảo đang bầu đứa thứ ba rồi. Cha bố nó chứ! Mắn quá chị nhề!

Giọng mẹ trùng xuống:

- Cô nói nhỏ thôi, cái Linh nó nghe được lại chạnh lòng.

- Chị cứ nói thế nào, bọn trẻ bây giờ toàn kế hoạch, đến lúc già rồi muốn có con lại phải chạy chữa cả đống tiền. Thằng Tùng thì lại là con trai độc đinh, chị thì tuổi chẳng còn trẻ nữa. Chị phải tính dần đi chứ! Để thế này mãi làm sao được?

- Ở thành phố chi tiêu đắt đỏ, đâu phải sinh con ra là xong như ở quê mình đâu. Theo chị thì cứ để chúng nó tự quyết. Có giục giã cũng chỉ gây áp lực cho chúng nó thôi!

- Nói với chị chán bỏ xừ, em là muốn tốt cho chị với anh trai em thôi. Thời buổi này đâu phải muốn đẻ là đẻ. Chị không thấy chúng nó bây giờ chửa trước hết à? Cứ phải có thằng cu mới chắc chắn được! Chị không nói chứ em biết thừa, chị cũng mong muốn chết!

Không gian rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở dài của mẹ.

- Em bảo cái này....

Cô Mùi thì thầm điều gì đó, tôi cố nghe nhưng ko thấy gì, chỉ thấy mẹ chồng tôi bật ra mấy câu đầy cảm thán:

- Thôi, cô nói gì thế... không được đâu!!!

- Chị phải nghe em, em bảo chắc chắn được... chị cứ suy nghĩ đi, có gì bảo em. Thôi em đi về đây!

Cô Mùi vừa đi khuất, tôi ngồi dậy đi vệ sinh, nãy giờ buồn lắm rồi nhưng ngại không muốn chạm mặt cô nên tôi cố thủ bên trong.

Nhìn qua khe cửa, thấy mẹ ngồi thừ ra như đang nghĩ ngợi gì đấy. Thấy tôi đi ra từ phía sau thậm chí bà còn giật mình. Không biết cô Mùi nói gì, nhưng quả thật thái độ của mẹ rất khác. Tôi có cảm giác mẹ đang nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ!

Hai ngày ở quê trôi qua êm ả, nhưng trong lòng tôi lại thấy không yên bình. Hai mẹ con vẫn cùng nhau nấu nướng, dọn dẹp. Nhưng tôi phát hiện ra mẹ chồng dè dặt hơn khi nhìn tôi, giống như bà đang muốn nói với tôi điều gì đó nhưng lý trí không cho bà tiết lộ.

Tôi trở về thành phố sớm hơn dự định, tận dụng chút thời gian nghỉ phép này, tôi quyết định sẽ đi khám tổng quát một lần. Trước đây tôi còn ngần ngừ, nhưng sau chuyến về quê này, dường như quyết tâm của tôi tăng lên gấp cả chục lần.