Lời Xin Lỗi Đáng Giá Bao Nhiêu?

Chương 8

Lần này về quê cùng chồng nên cũng không xảy ra chuyện giữa tôi và cô Mùi. Cô vẫn sang nhà ăn cơm như bình thường, không khí khác hẳn lần trước. Mỗi lần nhìn thấy mẹ chồng tôi lại cảm thấy có lỗi cho dù việc này không phải là do tôi muốn như thế! Những bữa cơm diễn ra rất bình thường, cho tới khi cô Mùi dắt về một cô gái chừng đôi mươi, mái tóc dài đen nhánh, nước da trắng ngần khác hẳn với những cô gái quanh năm đồng ruộng. Cô Mùi giới thiệu cô gái này tên Ngân, họ hàng xa của chú Quang, nhân tiện về quê ăn Tết, cô dẫn cô gái này sang nhà tôi ăn cơm, coi như quen biết thêm. Trong bữa cơm, cô Mùi giả lả nói với mẹ chồng tôi:

- Cái hồi thằng Tùng chưa cưới, em có đôi lần nhắc tới con bé này với chị, chắc chị chưa quên đúng không? Cái Ngân hai mươi lăm tuổi rồi, đang làm trợ lý giám đốc cho công ty xuất nhập khẩu thời trang trên Hà Nội. Nhìn con bé khác quá chị nhỉ?

Tôi gượng cười gật đầu chào xã giao cô nàng, cô nàng thoải mái ngồi xuống chiếu, so đũa lau bát cho cả nhà, phong thái vô cùng phóng khoáng và tự tin, khác hẳn vẻ nhu mì bên ngoài. Mẹ chồng tôi cười đáp:

- Vẫn nhớ chứ! Con bé càng lớn càng xinh cô nhỉ! Chắc điều kiện tốt như thế này thì khối người theo đuổi! Cháu nhỉ!

- Dạ, bác quá khen ạ, cháu hiện tại vẫn Độc Toàn Thân bác ạ!

Mẹ chồng tôi ngạc nhiên :

- Độc Toàn Thân là cái gì?

- Dạ, là Độc Thân, hay nói cách khác là Ế đó bác!

- À.... à.... con bé này nom vậy mà đáo để phết đấy!

Cả nhà được phen cười nắc nẻ, tôi lặng lẽ ngồi quan sát cô gái này, không phải tự nhiên lại có chuyện cô Mùi đem người thân bên nhà chồng qua đây chơi, lại đúng dịp Tết, mọi người tề tựu đông đủ thế này, chắc chắn là có chuyện gì ở phía sau. Tôi vẫn tự vấn rằng có phải tôi quá đa nghi và nghĩ không tốt cho cô Mùi hay không? Nhưng bản thân tôi không thể tự trả lời được. Cô Mùi ghét tôi, điều này không thể chối cãi được.

Ăn xong, Ngân tranh phần cùng tôi đi rửa bát. Ở trên nhà có chồng tôi cùng các cô chú đang ngồi vừa uống nước vừa trò chuyện rất rôm rả. Tôi thoáng nhìn lên nhà, bắt gặp ánh mắt của cô Mùi đang dõi theo hai chúng tôi ở phía giếng nước, miệng cô khẽ nhếch lên, có vẻ như cô đang toan tính điều gì đó. Tôi vội lảng tránh ánh mắt ấy, múc nước đổ đầy cái chậu. Ngân loay hoay với mái tóc dài loà xoà, ngồi rửa có vẻ hơi bất tiện. Tôi đưa cho cô ấy một cái thun buộc tóc, cô ấy nhận lấy, nói cảm ơn rồi xếp bát ra ngoài bắt đầu cọ rửa. Không khí bỗng trở lên căng thẳng, tôi cố gắng gập trung rửa cho xong, không ai nói với ai câu nào.

Tôi chợt nhớ ra, trong bữa ăn Ngân đã chủ động gắp cho Tùng rất nhiều đồ ăn, thi thoảng còn liếc nhìn anh ấy giống như họ đã quen biết từ lâu chứ không phải đây là lần đầu gặp gỡ. Không nén được tò mò, tôi hỏi:

- Chị hỏi cái này, nếu có gì không phải thì em đừng để ý nhé!

Ngân ngước lên, hai bên tóc mai màu đen nhánh nổi bật trên gương mặt trắng ngần, đôi mắt tròn xoe khiến cho người đối diện chẳng dám nhìn lâu.

- Em và anh Tùng hình như quen biết nhau từ trước rồi đúng không?

Ngân ngừng tay, nhưng lại nhanh chóng thuần thục cọ rửa, đáp :

- Thật ra thì hồi bé em được mẹ cho về đây chơi vài lần, lúc đấy cũng gọi là quen anh Tùng , được anh ấy dẫn đi chơi quanh làng, nên cũng coi là có quen biết từ trước. Nhưng mà chuyện lâu rồi, chị đừng hiểu lầm nhé! Bọn em thật sự không có gì đâu!

Tôi thầm nghĩ, anh mắt của cô ấy khi nhìn chồng tôi say sưa đến thế, thử hỏi có thứ tình bạn quen biết sơ sơ nào như vậy hay không? Hay là tôi nhìn nhầm? Bởi lẽ chồng tôi tỏ ra rất bình thường, cũng không nói chuyện nhiều tới cô gái này. Bây giờ nghi ngờ anh ấy, có phải là tôi quá hồ đồ hay không?

Tôi trả lời ừ à cho qua chuyện, cũng không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng xếp bát vào cái thúng mang ra sân phơi cho khô, chiều lại đem vào trong bếp cất!

Đêm đến, nằm cạnh chồng, tôi lại nghĩ về Ngân, tôi huých nhẹ khuỷu tay hỏi chồng:

- Anh với cái cô Ngân đấy là quan hệ gì thế ạ? Trước đây hai người chơi với nhau hay sao?

- Sao tự nhiên em lại hỏi thế? Vợ anh hôm nay hình như đang ghen đúng không?

- Em thuận miệng hỏi thôi, nếu anh không muốn trả lời thì coi như em chưa hỏi cũng được!

Chồng ôm chặt lấy tôi, cười khúc khích tỏ vẻ thoả mãn lắm, anh nói chỉ quen Ngân khi cả hai cùng còn là những cô bé cậu bé, cũng không gặp gỡ nhiều nên không có quá nhiều ấn ượng. Anh nói không ngờ hôm nay gặp lại cô ấy đã trở thành một cô nàng xinh đẹp, giỏi giang như vậy.

- Nghe cô Mùi nói, năm đó cô ấy muốn giới thiệu Ngân cho anh đấy. Sao nào? Giờ chắc anh đang tiếc hùi hụi đấy nhỉ!

Chẳng hiểu sao tôi lại dỗi vô cớ như thế, những rõ ràng là cả mẹ chồng tôi cũng ưng Ngân, nếu không cưới tôi, chắc chắn mẹ tôi sẽ nhận Ngân làm con dâu. Tùng ngồi dậy, đăm đăm nhìn tôi, anh nghiêm giọng:

- Nào nào! Nghiêm túc nhé! Anh nói lại một lần nữa rằng anh với Ngân chỉ là quen biết thời niên thiếu, anh chưa từng có tình cảm gì với Ngân nên em tuyệt đối không được chèo lái câu chuyện sang hướng khác. Anh yêu em thì mới cưới em, không cưới em thì anh cưới người khác, tuyệt đối không thể là Ngân được. Em hiểu không?

- Ngân xinh đẹp, ngoan ngoãn lại giỏi giang, sao anh khẳng định là anh không thể có tình cảm gì với Ngân được?

- Hình như em đang muốn kiếm chuyện với anh đúng không? Lời anh nói thì em không tin, em đi tin cái suy đoán viển vông của em! Hôm nay em bị sao vậy?

Lúc này Tùng bắt đầu gắt lên. Tôi bắt đầu căn vặn:

- Nếu anh nói anh và cô ấy không có tình cảm gì, tại sao hôm nay cô ấy nhìn anh đắm đuối như vậy? Còn gắp cho anh cả bát đầy thức ăn, toàn là món anh thích? Nếu không có tình cảm gì, thì sao cô ấy lại biết anh thích ăn xườn xào chua ngọt, thích ăn dưa xào tóp mỡ?

- Cứ cho là cô ta thích anh thật, nhưng đó là tình cảm của cô ta, sao anh ngăn cấm được? Còn chuyện cô ta gắp thức ăn cho anh, theo phép lịch sự thì anh nhận thôi. Trong bữa ăn thấy anh gắp món gì nhiều nhất thì đương nhiên sẽ biết là anh thích ăn món đấy để tiếp cho anh. Anh không hiểu em đang suy nghĩ về điều gì, nhưng anh khuyên em nên bỏ hết ra khỏi đầu đi!

Tùng lật đật lật chăn, lấy áo khoác bỏ lại tôi ngồi thất thần trên giường, tôi nhìn ra bầu trời đầy sao thông qua ô cửa sổ nhỏ cạnh giường, trong lòng thấy trống rỗng giống như vừa lỡ tay đánh rơi thứ gì đó!

Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng ếch nhái kêu râm ran như đang tâm tình, tôi không ngủ được. Làm sao tôi có thể nhắm mắt lại được khi tôi vừa làm cho chồng tôi thấy thất vọng về tôi đến như thế?

Tùng ngồi hút thuốc ở bậc tam cấp, mắt nhìn xa xăm, bên buồng bên kia mẹ chồng tôi có lẽ đã ngủ, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ngả đầu vào vai anh. Tùng im lặng để tôi nép vài vai anh.

- Em xin lỗi, có những lo lắng của em là có lý do, em chỉ muốn anh hiểu được một điều là em rất sợ mất anh. Em biết là đối với anh, em suy nghĩ quá hoang đường. Nhưng thật sự em rất sợ có ngày em không còn được coi trọng nữa.

Giọng tôi lạc đi, chồng tôi khẽ thở thài, vuốt tóc tôi rồi nói:

- Lạnh rồi, đi vào ngủ đi em, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, quên nó đi! Anh hứa là anh sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với em. Thật đấy!

Ngày mùng 5 Tết, chúng tôi khệ nệ sắp xếp hành lý trở về thành phố. Trước hôm đi, chú Quang, chồng cô Mùi tranh thủ tạt sang đưa cho tôi chai mật ong, bảo rằng biếu vợ chồng tôi vì sợ mất ong mua ở Thành Phố không nguyên chất, dễ bị pha thêm đường. Cái dáng dấp của chú so với bố tôi cũng có nhiều nét tương đồng. Có lẽ chú cũng chạc tuổi bố tôi, không hiểu sao mà gần bốn chục tuổi mới lấy vợ, nếu lấy vợ sớm, có lẽ con lớn nhà chú cũng bằng tầm tuổi tôi cũng nên.

Trở về thành phố, chúng tôi gác hết lại chuyện cũ, công việc kéo chúng tôi vào guồng quay bất tận. Năm nay công ty chồng tôi có nhiều dự án mới, nên vừa ăn Tết xong đã phải bay vào tận Đà Nẵng để bàn chuyện công việc. Thời gian này ở công ty tôi cũng khá nhàn, đầu năm nên sức mua còn giảm, thế nên ít có hợp đồng quảng cáo trong thời điểm này. Cũng tốt, tôi càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi chuyên tâm chữa bệnh.

Lại nói tới cái Trang, từ ngày có mục tiêu theo đuổi, cô nàng chăm chỉ tút tát nhan sắc hẳn. Chiều nào đi làm về cũng đi xông hơi, mát - xa, mặt mày thì lúc nào cũng hớn hở! Nghe nói bố mẹ hai bên quen biết nhau, cật lực vun vén nên khả năng thành đôi của cặp đôi này cao tuyệt đối. Chỉ có tôi là bị cho ra rìa, chiều nào đi làm về cũng đóng cửa nằm trong phòng xem phim, nghe nhạc, chán thì lượn lờ phố xá.

Sau đợt trao đổi với Thành về việc điều trị của tôi, anh ta có gọi tôi tới bệnh viện, làm nốt những xét nghiệm cần thiết và kê luôn đơn thuốc uống dần. Về cơ bản thì bây giờ anh ta đang là bạn trai mới của bạn tôi, những hiềm khích hiểu lầm trước đây coi như phần nào được xoá bỏ, anh ta còn trẻ mà lại giỏi giang như vậy, nhất định phải khuyên Trang giữ anh ta cho thật chặt.

Một ngày, mẹ chồng tôi gọi điện lên bảo sẽ lên ở cùng vợ chồng tôi một thời gian, thông tin này khá bất ngờ, nhưng dù sao tình cảm mẹ con trước giờ vẫn rất tốt nên tôi hoan hỉ đi dọn dẹp căn phòng trống, tiện rảnh rỗi mua sắm thêm ít vật dụng cho mẹ dùng. Chồng tôi đợt này cũng đỡ bận nên hai vợ chồng tíu tít chở nhau đi siêu thị, chắc là anh vui lắm, tôi thấy anh cười suốt từ lúc nhận được thông tin mẹ sẽ lên ở cùng chúng tôi. Nhưng, có điều tôi thấy hơi lạ, tự nhiên mẹ nói muốn lên đây ở cùng bọn tôi trong khi mọi thứ vẫn bình thường, trước đây thuyết phục mãi mẹ cũng chỉ lên ở một ngày là về. Tôi đem thắc mắc hỏi chồng, anh ấy xua tay bảo :

- Chắc không có gì đâu, mẹ ở quê một mình cũng chán, mẹ lên ở cùng bọn mình, hôm nào anh đi làm về muộn em cũng có người nói chuyện, rồi có gì hai mẹ con tâm sự thêm. Mẹ lúc nào chẳng quý em, coa khi mẹ lên đây em lại có đồng minh bắt nạt anh ấy chứ!