Cô vừa mở chìa khóa ngắt điện, thuộc hạ của hắn đã nhanh chóng cởi trói cho bà. Bà Lục vội vàng ôm con gái vào lòng, khóc nức nở.
"Bây giờ đến thời khắc quyết định, tiểu thư cô hãy cố gắng!"
Lâm Đồng lên tiếng, nhanh nhẹn đặt bức ảnh cuối cùng xuống, một bức ảnh máu me khiến cô khiếp sợ...máu từ đầu người đàn ông đó đang loang ra, đỏ rực trên sàn nhà.
Cô bất giác đưa tay lên miệng, cô run rẩy đặt tay lên tấm ảnh đó.
"Cậu! Cậu dám!"
Văn Khước kích động hét lên, đám thuộc hạ lập tức chặn lại. Hình ảnh đó chính là ông Dương Nam Anh, người cha đã mất của anh. Cô nhìn lại từng bức ảnh, bức ảnh đầu chính là gia đình đầm ấm của anh, sau đó là ngày đi chơi của cả hai, và cuối cùng... Bây giờ mọi người đã hiểu lý do tại sao...
"Tiểu thư, xin mời bắt đầu"
Tín hiệu bắt đầu, cô sợ hãi tìm mảnh ghép, những hình ảnh máu me này cô rất sợ, cô sợ những hình ảnh như thế này. Cô bất thần ngồi xếp hình, thời gian vội vàng trôi đi, cô vẫn chưa ráp được một nửa, mọi người hồi hộp với khả năng xuất thần vừa rồi của cô. Lâm Đồng lắc đầu bấm thời gian dừng lại.
"1 phút 2 giây, tiểu thư cô vẫn chưa hoàn thành!"
Giọng nói của Lâm Đồng-người trợ lý thân cận của anh vang lên, cô vội vàng thoát khỏi sự thất thần, cô sợ những bức ảnh máu me, nhưng bức ảnh này lại chinh là nạn nhân của ba cô đã ra tay sát hại sao? Bức ảnh khiến cô có những suy nghĩ hỗn loạn, nó khiến cô trầm tư suy nghĩ, khiễn những ngón tay của cô run rẩy khi chạm vào nó, đó cũng chính là nguyên nhân cô không hoàn thành trọn vẹn cuộc chơi. Cô bất giác hốt hoảng quay về phía ba đang ngồi bị trói buộc trên ghế.
"Anh A Chung, tụi em có thể kéo dây?"
Bọn thuộc hạ bên trong chạy đến nói với Lâm Đồng, tên A Chung chính là biệt danh thân mật của anh ta với anh em. Lâm Đồng chừng chừ giây lát, quan sát nét mặt của anh, ra dấu hiệu kính cẩn hỏi ý kiến. Anh không hề trả lời, cũng trả hề đáp trả bằng cử chỉ. Đám thuộc hạ bắt đầu lo lắng, anh liếc nhìn một vài giây, khẽ gõ tay lên đùi, xô nước từ trên cao đang bắt đầu chuyển động. Mọi người bắt đầu nín thở chờ thời khắc quyết định.
"Ngừng lại, tôi sẽ đi báo cảnh sát, anh muốn giết người, anh muốn giết chết ba tôi"
Cô hoảng loạn chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt anh, anh vẫn im lặng không lên tiếng, mặc cho cô đang hỗn loạn, một lúc sau anh lên tiếng,giọng nói trầm ấm lạnh lùng đến đáng sợ.
"Em cứ báo cảnh sát, trong nhà này có camera ghi hình, em cứ đưa cho họ, có rất nhiều chứng cứ"
"Không!!! Tôi xin anh, tôi sai rồi, tôi không nên bỏ lỡ cơ hội, tôi... Tôi mong anh cho tôi thêm cơ hội lần nữa!"
Cô gào thét, những giọt nước mắt lại bắt đầu tuôn ra, cô lắc đầu liên tục, cô đâu ngu đến mức tự tố cáo ba cô, đám thuộc hạ liền giữ chặt hai tay cô lại, ngăn chặn cô đến công kích anh, anh nghe thấy tiếng la hét của cô
liền nhíu mày, đưa bàn tay về phía trước, đám thuộc hạ lập tức buông cô ra, xô nước cũng đứng yên một chỗ.
"Tôi, tôi sẽ nghe theo mọi lời anh yêu cầu!"
"Tôi sẽ đi trên sàn đá"
"Anh muốn mạng đổi mạng, máu trả máu? Được! Tôi đổi mạng của tôi!"
Cô lập tức vượt qua sỏi đá đến chiếc ghế của anh, cô gắng lay tay cầu xin anh. Anh vẫn im lặng, vân như một tảng băng, không hề đáp trả mặc cho cô cố gắng gào thét, tìm mọi lý do van xin.
"Khê nhi, con không cần làm vậy! Ba có lỗi với cậu ấy, cứ để mặc ba. "
"Nam Phong, cậu muốn lấy mạng tôi? Mạng này già này giao cho cậu!"
Ông Văn Khước nói giọng dứt khoát, hoàn toàn buông xuôi hết tất cả, ông đã biết tất cả chỉ là trò đùa, anh làm gì có thể cho gia đình ông thoát khỏi một cách đơn giản như thế này, chỉ có đứa con gái ngây thơ ngốc nghếch của ông mới lao mình hy sinh như thế thôi!
Bà Lục cầu xin, khóc lóc đến ngất xỉu, anh liền cho đám thuộc hạ cho bà vào phòng nghỉ. Bây giờ chỉ còn lại ba người, anh, cô, và Văn Khước, cùng mùi máu tanh dưới lồng bàn chân của cô đang rỉ máu.
"Nhanh kết liễu tôi đi! Mọi chuyện chấm dứt tại đây?"
"Ông nghĩ tôi sẽ cho ông chết đơn giản?"
Anh bước lại gần Văn Khước, nhẹ nhàng chống tay lên ghế Văn Khước, mọi lời nói rất êm dịu nhưng đầy mùi chết chóc.
"Ba!!! Ba nói gì vậy? Con sẽ cứu ba"
Cô chạy đến gần anh, hất anh ra khỏi người ba của mình, người đàn ông ác quỷ này không được hành hạ dày vò ba của cô nữa. Nhìn những vết thương đầy thương tích của ba, cũng đủ làm con tim cô đau đớn. Cô nhìn những vết thương đã đau, nhưng nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy còn đau gấp trăm lần, như hàng nghìn tảng banh nhọn hoắt đâm sâu vào trái tim của cô. Người đàn ông cô yêu, người cô luôn tin tưởng tất cả là phù du, giả dối.
" Cô muốn cứu ba cô?"
Anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của cô. Ánh mắt long lanh chứa đựng những giọt nước mắt.
"Đúng vậy, chỉ cần anh tha cho ba mẹ tôi, tôi sẽ nghe theo mọi yêu cầu của anh"
Cô nhìn thẳng vào mắt anh lên tiếng, giọng nói đầy dứt khoát như một con hổ con đang vươn mình trước kẻ địch. Anh mỉm cười nhếch môi, xoa đầu cô một cái, quay lưng lạnh lùng bước đi.
"Em sẽ là người của tôi, đến khi tôi hành hạ chán em thì thôi! Một mạng đổi một mạng."
Anh bước ra khỏi nơi chết chóc này, Lâm Đồng liền đặt xuống một tờ giấy kí kết, bên trong ghi đầy đủ mong muốn của cả hai. Cô nhìn ba đang tần tuỵ gắng chịu, nhớ lại cảnh mẹ ngất đi, run rẩy cầm bút đặt lên chỗ kí tên.
"Văn Lục Khê, con nhất định không được kí, cậu ta muốn dùng con để hành hạ ba mà thôi, con cứ mặc kệ ba, hãy cố gắng chăm sóc mẹ con"
Văn Khước hét lên, cố gắng giải thích cho cô, nếu cô kí tên không phải từ nay cuộc sống đều phải phụ thuộc vào người đàn ông đó sao?
"Lâm Đồng, có chắc khi tôi đồng ý, ba mẹ tôi sẽ giữ được mạng sống?"
"Đúng thế! Bang chủ chưa từng thất hứa"