Đám thuộc hạ đã giữ chặt Văn Khước, không để ông làm những chuyện la hét vô ích. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cô run rẩy đặt bút lên giấy, một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy. Anh đúng là con người nham hiểm, trò chơi này anh đã thắng, cô hoàn toàn thua cuộc bởi anh đã nhắm trúng nhược điểm sợ hình ảnh máu me của cô. Chỉ cần ba mẹ được sống, cô sẽ nguyện làm tất cả. Cô nhắm mắt lại kí tên lên giấy không chừng chừ. Cô chạy đến bên cạnh ba, từ từ gởi trói cho ba của mình. Văn Khước ôm lấy con gái, khóc nức nở. Người cha vô dụng này đã không bảo vệ được gia đình của mình.
"Ba, ba và mẹ hãy sống thật tốt"
"Khê Nhi, con hà tất phải làm vậy?"
Văn Khước cười khổ, cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân. Nhìn vẻ mặt của ông cô hiểu rõ ông đang có nỗi khổ, nếu không ông đã không yếu đuối như thế này trước kẻ địch.
"Ba, gửi lời tạm biệt đến mẹ giúp con. Con yêu ba mẹ"
Cô hôn lên trán ba một cái, Lâm Đồng đứng bên cạnh, không nở cắt đứt tình phụ tử của hai người họ, đợi cô đứng dậy, Lâm Đồng liền tranh thủ lên tiếng.
"Tiểu thư, cậu ấy đang đợi cô ở trong phòng, cô yên tâm tôi sẽ sắp xếp ổn thoả cho ba mẹ cô"
Cô nhìn ba, rồi lại gật đầu với Lâm Đồng, nhanh chóng bước theo tên thuộc hạ đang chờ cô để chỉ dẫn đường lối cho cô. Trong cam kết có ghi, cô và ba mẹ sẽ không được gặp nhau nếu như chưa có sự đồng ý của anh. Nếu phạm bất kì lỗi nào coi như mạng sống có thể gặp nguy hiểm. Cô cắn môi, cố gắng kiềm chế bản thân, không dám gặp mẹ lần cuối, nếu gặp chắc chắn mẹ cô sẽ không thể chấp nhận sự thật.
Cô bước theo bước chân của tên áo đen, lối đi đầy hoang vắng, kín mít không có gió ùa vào khiến cô có cảm giác ơn lạnh, cô xoa xoa lồng bàn tay, nhẹ nhàng lê bước đến căn phòng ma quái kia.
"Tiểu thư, đây chính là phòng của bang chủ"
Cô "ừm" một tiếng, tên thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi, để lại cô đứng trước căn phòng lớn thế này, cô run rẩy đặt tay lên cửa, gõ một tiếng, bên trong vẫn im lặng, cô nhíu mày gõ thêm tiếng thứ hai.
"Vào đi"
Bên trong có tiếng trả lời, cô chậm rãi đặt tay đẩy cửa. Cô chần chừ một vài giây rồi bước vào, anh vẫn im lặng, chưa hề lên tiếng. Không gian phòng rộng lớn với gam màu tối đủ làm con người ta khiếp sợ.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Cô cắn cắn môi, cố gắng đưa ra câu hỏi, né tránh bầu không khi lặng im này.
"Em lại đây!"
Cô ngạc nhiên khi anh nói những lời đó, có phải anh đang cầm vũ khí muốn cô đến và kết liễu cô không? Bờ vai của cô run rẩy, cô không hề muốn đặt chân lại gần nơi ác quỷ đó.
"Nhanh"
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, giọng nói ôn nhu nhưng vẫn mang vẻ lạnh lùng khiến cô bừng tỉnh bởi suy nghĩ. Cô lê bước đến gần bàn làm việc của anh. Bàn làm việc rất ngay ngắn, không hề bừa bộn, rất sạch sẽ. Bên trên còn có rất nhiều sách về kinh tế, không phải chứ?
"Chân có sao không?"
"Không cần quan tâm tôi. Đôi chân này của tôi có ra sao cũng là do phước anh ban tặng!"
Cô nghênh ngang đáp trả câu hỏi của anh, đứng trước anh cô luôn tự nhủ người này chính là Dương Nam Phong,là một kẻ thù của gia đình cô mà thôi, người mang gương mặt rất giống anh, nhưng trái tim ấm áp kia không giống, hoàn toàn không phải anh!
"Em hận tôi?"
"Nực cười! Tôi không hận anh? Anh hại gia đình của tôi như thế này chưa đủ sao? Anh làm ba tôi bị thương xém chút nữa mất mạng vì trò chơi của anh, mẹ tôi phải ngất xỉu, gia đình mãi mãi bị chia cắt! Anh đã hài lòng chưa? Dương Nam Phong! Tôi hận anh, suốt cả cuộc đời này tôi hận anh!"
Cô cười khẩy, cố gắng gượng ép bản thân không được tuôn ra nước mắt, cố gắng giúp bản thân mình mạnh mẽ trước anh. Kể từ ngày hôm nay, cô cần phải mạnh mẽ hơn, tuyệt đối cô phải bảo vệ ba mẹ của mình.
" Anh đừng hòng làm sai bản cam kết! Hãy để ba mẹ tôi yên!"
"Em nghĩ em có quyền yêu cầu tôi? Bây giờ, mạng sống của cả gia đình em đều do tôi nắm giữ!"
Anh nắm chặt cô tay cô, ánh mắt chim ưng lạnh lùng nhìn sâu vào đáy mắt đang long lanh ngấn lệ của cô. Cô cắn cắn môi, cắn đến nổi đã cảm nhận được mùi máu tanh loang trong khoang miệng. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, giật phắc tay ra.
"Nếu không có việc gì, tôi xin phép"
"Tôi chưa cho phép em đi. Em nên nhớ từ nay, em đã là của tôi?"
"Chát!"
"Anh là đồ cầm thú nhất thế gian này"
Cô tức giận vung tay tát lên mặt anh, anh đúng là đồ cầm thú khi đem chuyện này ra uy hiếp cô. Nếu không vì ba mẹ có chết cô cũng không muốn giam tự do do của mình cho một người tồi như thế này. Một cái tát in trên mặt anh, đây cũng là lần thứ hai cô tát anh, ánh mắt anh đỏ như lửa nhìn cô chằm chằm vào cô, không hề lên tiếng. Không gian im lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở của hai người. Anh nâng cằm cô lên, bóp chặt cằm cố định, cất giọng.
"Cầm thú như thế này lại khiến em yêu sâu đậm!"
"Người tôi yêu là Trịnh Mặc Dương không phải anh!"
"Được, em muốn sao cũng được. Tôi chiều theo ý em"
Vừa dứt lời, anh liền nắm chặt cổ tay của cô kéo đi, cô bất ngờ, không kịp chạy theo sự lôi kéo thô bạo từ anh. Cô không ngừng la hét kêu anh thả tay ra, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Anh kéo cô sang một căn phòng lớn bên cạnh, không gian rất rộng lớn, gam màu tối không khác hẳn phòng lúc này bao nhiêu.
"Anh, anh muốn làm gì tôi?"
"Giúp em rửa sạch sẽ tội ác của ba em trên người em"
Anh vừa nói, vừa hất cô xuống giường, giận dữ lên tiếng.
"Quản gia, cho cô ấy ngâm nước đá 12h đồng hồ cho tôi"
"Cậu chủ..."
Bà quản gia ngập ngừng, liếc nhìn một cô gái nhỏ bé yếu ớt đang đứng bên cạnh, đầu tóc bù xù, đẫm nước mắt. Trước đây trong căn nhà này chưa hề xuất hiện người phụ nữ trẻ nào ngoài bà. Vì bà là vợ của quản gia chính nên mới được sắp xếp đặc biệt vào đây, lúc đầu anh đã phản đối, nhưng lúc sau lại đồng ý khiến bà có một phe hồi hộp.
Thấy bà quản gia chăm chú nhìn mình không chợp mắt, anh liền nói một vài lời chú thích thêm.
"Tôi là cầm thú, vì thế hết đá cứ đổ thêm vào, nếu làm trái ý tôi hậu quả tự hiểu"