Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 119: Người đàn ông lôi thôi

Translator: Nguyetmai

Trong thời kỳ trước mắt, NPC đạt tới cảnh giới Huyền Diệu trong "Giang hồ" còn rất ít và chẳng khác nào những kẻ vô địch. Chúng có đầy đủ từ Hộ Thể, khinh công, võ công thượng thừa đến bí kỹ. Hơn nữa trang bị, vũ khí cũng không phải loại tầm thường, khả năng công kích rất mạnh, cũng bởi hiếm thấy nên rất khó chống lại được.

Vì thế, khi gặp phải NPC cảnh giới Huyền Diệu, cho dù người chơi có võ học thượng thừa thì cũng sẽ cảm thấy bối rối và chỉ biết chạy trốn, nên mới xuất hiện cảnh tượng hơn bốn mươi người chơi bị bọn cướp đuổi giết như vừa rồi.

Nhưng Khai Tâm thì khác!

Hắn đã từng xông xáo suốt ba năm, từng chiến đấu với những NPC cao thủ ở cảnh giới Sinh Tử, cho dù phải đối mặt với NPC cao thủ cảnh giới Giải Thoát thì hắn cũng có thể chiến thắng dễ dàng. Mặc dù cao thủ cảnh giới Huyền Diệu có vẻ rất mạnh, nhưng đối với Khai Tâm, nếu không mắc phải sai lầm nào đó thì chuyện dùng thực lực của cảnh giới Tạo Hóa để đánh bại cao thủ cảnh giới Huyền Diệu là không hề khó.

Tuy thế, thủ pháp của tên thủ lĩnh đúng là rất sắc bén và thô bạo. Sau khi đánh hết một bộ, trong không khí như giăng đầy lưỡi rìu, thậm chí còn nhiều hơn lưỡi đao của Hoa Lang Ngâm! Từng tầng từng lớp áp sát tới, khiến Khai Tâm không thể không lùi tiếp về sau, tiếp tục tránh né lưỡi rìu.

Mặc dù các chiêu thức mãnh liệt ấy rất sắc bén, nhưng tốc độ lại không thể nhanh được. Những người công kích bằng phủ pháp như thế này, bộ pháp chưa chắc đã đủ tuyệt diệu.

Vì thế, dù yếu thế hơn tên thủ lĩnh, Khai Tâm vẫn không hề hoang mang, tiếp tục giữ vững tâm trạng bình thản, thận trọng từng bước một, tạm thời phòng thủ là chính.

Quá trình ấy diễn ra rất đơn giản, Khai Tâm cũng thực hiện rất lưu loát. Với sự lắng đọng về võ công của hắn trong ba năm, chỉ cần một cái khoát tay, hoặc là sự di chuyển trong bộ pháp của của tên cướp thì đều sẽ tự động nhắc nhở Khai Tâm, cho hắn biết được đối phương có khả năng công kích trong phạm vi bao nhiêu, từ đó tiến hành phòng thủ.

Võ công thượng thừa vô cùng hung mãnh và ác liệt.

Chỉ sau hai phút, hai người đã chiến đấu hơn trăm chiêu…

Mặc dù công kích chính diện nhưng tên thủ lĩnh bọn cướp lại chẳng đánh trúng Khai Tâm dù chỉ nửa chiêu, lần nào cũng bị Khai Tâm dùng tự quyết "Tá" và tự quyết "Dẫn" để làm giảm phần lớn uy lực, hoặc là dứt khoát tránh né.

Cứ thế, theo thời gian trôi đi, mặc dù các đòn đánh của tên thủ lĩnh vẫn rất mạnh mẽ, nhưng rõ ràng không còn khí thế đủ đầy như lúc đầu nữa. Một mặt là vì chiêu thức đã dùng hết rồi, mặt khác là việc không thể giải quyết kẻ địch trong thời gian ngắn cũng khiến hắn ta nóng lòng.

Cũng nhờ đó mà Khai Tâm dần dần được giải thoát khỏi tình cảnh bị áp chế gắt gao. Hắn liếc nhìn xung quanh, mấy tên cướp không bị thương đang chạy tới từ phía xa xa. Đôi mắt hắn siết chặt lại, Bách Chiến Đao không còn là tư thế phòng thủ lúc trước nữa, ánh sáng trên thân đao nhoáng lên, nhào người áp sát tới, tay trái nắm thành nắm đấm, nện thẳng vào cằm của tên thủ lính.

Mặc dù lực sát thương của Hắc Hổ Quyền Pháp thua xa võ công thượng thừa, nhưng nếu đánh trúng vào những bộ phận yếu ớt của con người thì vẫn sẽ bị thương nghiêm trọng.

"Chết đi!"

Tên thủ lĩnh bị đau, hắn ta nổi giận gào lên, vung cây rìu của mình, ép Khai Tâm lùi lại mấy mét. Dưới sự phẫn nộ điên cuồng, khí thế của hắn ta như quay trở lại.

Tuy thế, trong cơn giận dữ, dù khí thế rất hung hãn nhưng sơ hở của hắn ta cũng càng thêm rõ ràng.

Khai Tâm đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi.

Hắn tránh né chiếc rìu, ngay khi đối phương nhào tới một lần nữa, thanh đao của hắn đổ ập xuống với tốc độ nhanh hơn, chính giữa lưỡi rìu của đối phương. Trước một sức mạnh lớn cùng với quán tính, tên thủ lĩnh lập tức mất thăng bằng.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt đi, từ tiếng xé gió trong không trung, hắn ta như nhận ra điều gì đang xảy ra, hốt hoảng ngẩng đầu lên. Một lưỡi đao màu xanh lam ập tới, đây cũng là cảnh tượng cuối cùng mà hắn ta được nhìn thấy!

Chiếc rìu màu đỏ tía rơi lăn lốc xuống đất.

"Hứ?"

Trong rừng cây cách đình hóng mát khoảng một dặm, dưới ánh nắng chói chang, một bóng người màu đen kêu lên khe khẽ, sau đó bỗng ngừng lại không bay đi nữa.

Ngọn cây nhẹ rung, người đó đáp vững lên đỉnh ngọn cây cao cao.

Người đang nhìn về phía Đông của con đường này từ trên cao xuống chính là người đàn ông trung niên lôi thôi đã rời khỏi đình hóng mát từ trước. Hắn ta ôm một cái hộp gấm trong tay, ngạc nhiên nhìn về phía xa xa.

Tay còn lại của người đàn ông lôi thôi này đang cầm một tấm bản đồ. Một phút trước, tấm bản đồ này còn cho thấy một chiếc hộp gấm khác đang di chuyển về hướng này. Nhưng ngay vừa rồi, chấm đỏ bỗng dừng lại… Hắn đứng tại chỗ chờ mấy phút.

Điểm đỏ trên bản đồ vẫn không nhúc nhích, như thể bị thứ gì đó chặn lại.

"Lạ thật."

Trên mặt người đàn ông lôi thôi không khỏi hiện lên vẻ nghi ngờ, đôi mắt hắn ta sáng lên, cất tiếng thở dài: "Theo lý mà nói, trong đám người Hắc Lộ đã tập kích Thập Tam Côn Tăng ấy, ngoại trừ chính Hắc Lộ ra thì không ai có thể ngăn cản được NPC cảnh giới Huyền Diệu, hơn nữa hộp gấm bên này đã bị cướp mất rồi, bọn chúng không thể liều mạng được… Hay là có tình huống gì nên mới dừng lại lâu như thế?"

Không hiểu sao, trong đầu của người đàn ông lôi thôi bỗng xuất hiện bóng dáng của chàng thanh niên mặc quần áo xanh trong đình…

Là hắn à?

Sao lại thế được!

Lông mày nhíu chặt, người đàn ông lôi thôi đứng trên ngọn cây do dự một lúc, cuối cùng lòng hiếu kỳ của hắn ta cũng chiến thắng lý trí. Vút một tiếng, hắn ta nhao thẳng về phía con đường lúc nãy đã đi qua.

Khinh công của người đàn ông trung niên đã đạt tới mức độ đáng ngạc nhiên, tốc độ nhanh đến tột cùng, dù là Khai Tâm hay tên thủ lĩnh bọn cướp đã đạt tới cảnh giới Huyền Diệu đều không thể bằng được.

Hắn ta lao ra bảy tám mét, bay thẳng về phía con đường xa xa.

Thỉnh thoảng hắn ta lại nhìn vào bản đồ trong tay.

Chấm đỏ là biểu tượng cho hộp gấm vẫn không di chuyển.

Vẻ mặt của người đàn ông lôi thôi càng thêm tò mò hơn nữa, hắn ta cất luôn bản đồ đi, xông thẳng về phía đình hóng mát nhanh như chớp!

Chưa đầy nửa phút, ông chú ăn mặc lôi thôi đó ôm hộp gấm xuất hiện ở cách đình hóng mát không xa. Nhìn thấy mấy con ngựa không có chủ và những thi thể còn chưa biến mất ở ngoài đình, vẻ kinh ngạc trong mắt hắn ta càng thêm rõ ràng hơn. Nhìn sang một hướng khác, hắn ta bắt gặp người áo đen duy nhất còn đứng và di chuyển được ở đây.

"…"

Người đàn ông trung niên đó rất tinh mắt, hắn ta nhanh chóng tìm được thi thể của đám thổ phỉ, bao gồm cả thi thể của cao thủ cảnh giới Huyền Diệu đã giết chết hơn mười người chơi ban nãy.

Trên bãi chiến trường này chỉ có thi thể của bọn cướp!

Xung quanh cũng chỉ có người áo đen bịt mặt với dáng vẻ thong dong, bình tĩnh ấy…

Nhìn đến đây, dù có đần đến đâu đi chăng nữa thì người đàn ông lôi thôi này cũng hiểu ra rằng, bọn cướp này đã bị người áo đen bịt mặt giết chết, vẻ mặt của hắn ta không khỏi tái đi vì phát hiện này.

Trên giang hồ, dù cũng đã từng nghe nói có người giết được NPC cảnh giới Huyền Diệu, nhưng đây lại là lần đầu hắn ta nhìn thấy có người giết chết cao thủ cảnh giới Huyền Diệu mà chỉ có một mình như vậy…

Thực lực của đối phương phải đáng sợ đến mức nào đây?

Người đàn ông lôi thôi nhìn thanh niên áo đen bịt mặt trên bãi chiến trường đó bằng ánh mắt thận trọng nhưng cũng không kém phần lén lút, hắn ta ôm chặt hộp gấm trong ngực, cẩn thận lùi về đằng sau, dáng vẻ như đang gặp phải nguy hiểm.

"…"

Thấy người đàn ông trung niên đó đến, Khai Tâm vừa kinh ngạc lại vừa căng thẳng, bây giờ thấy hắn ta hành động lén lút như vậy, hắn không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn tăng tốc lục soát những chiến lợi phẩm và mấy miếng Mã Bài trên người bọn cướp, sau đó nhìn người đàn ông lôi thôi một cái rồi chậm rãi bước về phía núi Thiếu Thất.