Translator: Nguyetmai
Lên Tung Sơn Thiếu Lâm, cũng chẳng khác nào thăm lại chốn cũ với Khai Tâm!
Trong ba năm của kiếp trước, đây là nơi Khai Tâm trú ngụ nhiều nhất, cũng là nơi mà hắn luyện tập bạt mạng và chăm chỉ nhất. Rất nhiều võ nghệ của hắn đều bước vào cảnh giới Tông Sư ở chính nơi này, vì thế hắn biết rõ như lòng bàn tay về từng ngọn cây cọng cỏ, khe núi, đường mòn, thậm chí là một vài cứ điểm của dã thú.
Cũng bởi quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh nên Khai Tâm lựa chọn một con đường nhỏ mà rất ít người biết đến, đồng thời cũng không muốn tới gần. Hắn bước đi lại nhẹ nhàng trong rừng như một làn khói đen, chẳng mấy chốc đã tới Tung Sơn.
Khai Tâm tránh né những nơi có nhiều người chơi, bước đi như bay trong rừng, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ thấp xuống, khiến người mặc quần áo mỏng manh như Khai Tâm không khỏi cảm thấy lành lạnh!
Thỉnh thoảng, hắn lại nhìn vào bản đồ trong tay…
Hắn nhíu mày, một chấm đỏ không ngừng theo sát đằng sau, không nhanh không chậm, không thể cắt đuôi được. Nếu không phải hắn biết người đằng sau là một tên hiệp khách thích độc hành, không thích kết bè kết phái thì hắn đã nảy ý cho hắn ta phơi thây ở nơi hoang dã này rồi.
Hắn đi về phía các dãy núi xung quanh Tung Sơn Thiếu Lâm.
Thác nước ào ào.
Suối chảy róc rách…
Phong cảnh tuyệt đẹp lướt qua bên người Khai Tâm.
Chỉ chốc lát sau hắn đã tới nơi cao nhất của dãy núi, đập vào tầm mắt là cả một khoảng không rộng lớn, sáng sủa, một cảnh tượng hùng vĩ dưới ánh hoàng hôn, mang theo cảm giác trang nghiêm của năm tháng.
Khai Tâm cũng bước chậm lại, nơi này là biên giới của Tung Sơn, xung quanh toàn là những mãnh thú như bạch hổ, tê giác. Người chơi bình thường khó mà đối phó được, vì thế rất ít người tới gần khu vực này.
Chỉ khi bước vào phạm vi một dặm xung quanh cống phẩm thì người chơi mới phát hiện ra được, bây giờ còn cách sinh nhật thiên tử một ngày rưỡi nữa, chờ ở đây là an toàn nhất rồi.
Cho dù không may bị người ta phát hiện ra thì Khai Tâm cũng có cách trốn thoát…
Đương nhiên, vấn đề quan trọng nhất hiện tại là giải quyết cái đuôi đằng sau này.
"Trời sắp tối rồi, không ra đây trò chuyện sao?"
Hắn vận khí ở đan điền, nhờ đó mà truyền giọng nói của mình vào rừng cây bạt ngàn ở đằng sau.
Ngay sau đó, một tiếng cười to vọng tới: "Ha ha ha ha… Tung Sơn Thiếu Lâm không hổ là một trong Ngũ Nhạc môn phái, phong cảnh đúng là tuyệt đẹp. Nhưng cũng phải nhờ lão đệ dẫn đường, chứ không thì một thầy thuốc thích đi ngao du đó đây như ta cũng không thể phát hiện ra cảnh đẹp này được!"
Vừa nói, người đàn ông lôi thôi đó vừa cười hì hì bước ra khỏi rừng, nhưng hắn ta không tới quá gần, mà đứng ở nơi cách Khai Tâm khoảng mười mét. Hắn ta chắp tay, dáng vẻ như đang thưởng thức phong cảnh Tung Sơn.
Đương nhiên Khai Tâm cũng biết hắn ta còn có sự đề phòng, chỉ cười thầm trong lòng chứ không nói ra.
"Huynh là thầy thuốc sao?" Khai Tâm đứng tại chỗ, liếc nhìn khuôn mặt của đối phương.
"Đúng thế." Hắn ta vẫn tươi cười, tay phải vỗ một cái, lấy ra một lá cờ màu trắng mà các thầy thuốc hành nghề khắp nơi thường dùng, trên đó viết bốn chữ to: Cứu khổ cứu nạn!
Nhìn bốn chữ đó, khóe miệng của Khai Tâm không khỏi co giật.
Khai Tâm chẳng thèm để ý tới, khiến người đàn ông trung niên cảm thấy hơi bất ngờ. Hắn ta ho "khụ khụ" hai tiếng để che giấu sự lúng túng của mình, đồng thời cũng cất cờ hiệu của mình đi, cười nói: "Thực ra chúng ta cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân cả, lá cờ này chỉ là thứ dùng tạm thời thôi, nhưng mà bộ quần áo này của lão đệ cũng được đấy, có cảm giác bí ẩn lắm. Hừm, rất đáng yêu."
"…"
Khai Tâm cúi đầu nhìn bộ quần áo của mình, sau đó mới phát hiện ra mình vẫn đang mặc quần áo đen và bịt mặt. Chắc là bộ đồ này cùng với cảnh tượng hắn xử lý tên thủ lĩnh của bọn cướp đã in sâu trong lòng đối phương, vì thế hắn ta mới cẩn thận đề phòng như vậy.
Trong tiếng reo ngạc nhiên tột độ của hắn ta, Khai Tâm tháo khăn che mặt xuống một cách tùy ý.
"Là cậu!"
Khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú ấy khiến vẻ mặt của người đàn ông lôi thôi bỗng trở nên rất nghiêm túc, hắn ta đứng im tại chỗ, "há mỏ" một lúc lâu.
Mặc dù trước đó cũng đã nghi ngờ rồi, nhưng khi biết được người mặc quần áo xanh trong đình chính là người áo đen bịt mặt bí ẩn đã giết chết NPC cảnh giới Huyền Diệu, hắn ta vẫn không thể tránh khỏi giật mình.
Vẻ mặt của Khai Tâm cực kỳ thản nhiên, hắn nói với người đàn ông lôi thôi: "Xin tự giới thiệu, ta là Khai Tâm, đệ tử của Mộ Dung thế gia."
"Ớ."
Nghe thấy Khai Tâm giới thiệu như vậy, người đàn ông lôi thôi cảm nhận được điều gì đó từ hàng loạt hành động của đối phương, khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ thoải mái: "Được đấy! Tiểu huynh đệ đã chân thành như thế, ta mà che giấu thì đúng là hẹp hòi! Kẻ hèn này là Dược Thạch Vạn Năng, truyền nhân của Diệu Thủ Môn! Đương nhiên là ta cũng không hành nghề cứu khổ cứu nạn gì cả."
Người đàn ông lôi thôi cười hề hề: "Cờ hiệu vừa rồi chỉ là đồ ngụy trang thôi, chắc cũng không lừa được cậu đâu, y thuật của ta chỉ chữa được mấy vết thương như vấp ngã trầy da chẳng hạn, chứ đến gãy xương là đã thấy khó rồi… Nhưng kỹ thuật móc túi của ta cũng khá được đấy."
Vừa nói, hắn ta vừa giơ hộp gấm trong tay lên.
"Dược Thạch Vạn Năng…"
Khai Tâm cố tình nói thầm lại mấy lần như thể đây là lần đầu tiên nghe nói tới.
"Đọc ngược lại sẽ đồng âm với chìa khóa vạn năng*…"
* Dược thạch vạn năng có nghĩa là thuốc và thuật châm cứu vạn năng, đọc là /yàoshí wànnéng/, chìa khóa vạn năng đọc là /wànnéng yàoshi/.
Người đàn ông lôi thôi cười gian giải thích.
Khai Tâm sực hiểu gật đầu: "Thú vị nhỉ."
"Cậu cũng không đơn giản đâu, giành giải quán quân của đấu trường luận võ offline, hôm nay gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền."
Từ tên của Khai Tâm, người đàn ông lôi thôi nghĩ đến đại hội võ lâm mà ít người biết tới, khiến Khai Tâm không khỏi bất ngờ và nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Chỉ là may mắn thôi."
"Vậy sao?" Dược Thạch Vạn Năng cười hì hì: "Việc giết NPC cảnh giới Huyền Diệu chắc không phải là may mắn đâu nhỉ?"
"May mắn cả."
"Ơ, cái cậu này chẳng thú vị gì cả, phải rồi, cậu là đệ tử của Mộ Dung gia tộc, vậy mà sao có vẻ quen thuộc với Tung Sơn thế, trên đường đi chẳng đụng phải nửa bóng người…"
Dược Thạch Vạn Năng tò mò nhìn bốn phía, nói: "Cho dù từng tới Thiếu Lâm thì cũng không thể hiểu biết rõ về cách phân bố dã thú ở nơi này như vậy được?"
"Huynh tự nghĩ đi."
Khai Tâm cũng lười giải thích, hắn không tin đối phương có thể đoán ra rằng hắn có ba năm kinh nghiệm do sống lại, đôi mắt hắn nhìn vào hộp gấm mà người đàn ông đó đang ôm trong ngực, cười nói: "Hai hộp gấm mà ở chung một chỗ thì số lượng kẻ địch đến đây sẽ tăng lên nhiều. Dược huynh nhìn mà xem, khu này rất lớn, huynh có thể tìm một chỗ mà đợi, cứ sáu tiếng Lục Lâm Liên Minh mới đuổi tới một lần, hẳn là có thể ứng phó được." Câu nói này của Khai Tâm đã có ý đuổi khéo rất rõ ràng rồi.
"Ha ha."
Dược Thạch Vạn Năng nhìn hộp gấm trong tay, cười nói: "Thực ra có lấy được hộp gấm này hay không cũng không quan trọng, bây giờ ta đang rất tò mò, không biết cậu đã giết cao thủ cảnh giới Huyền Diệu thế nào. Hay là thế này nhé, ta dùng cái hộp gấm này để đổi lấy thông tin của cậu, cậu thấy thế nào?"
Bị người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm bằng ánh mắt khát khao như thế, lông tơ của Khai Tâm dựng hết cả lên. Cảm giác như gặp phải ông chú biến thái, đã thế lại còn cầm một chiếc kẹo mút khổng lồ để dụ hắn nữa chứ.
"Ta thấy không ổn lắm." Khai Tâm trả lời chắc nịch!
Nghe thấy đáp án này, Dược Thạch Vạn Năng không những không tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn khiến suy nghĩ phải tìm hiểu bí mật của hắn ta càng thêm kiên định hơn, đôi mắt chỉ toàn nét tò mò và hiếu kỳ!