Editor: Nguyetmai
Cứ thế, một bầu không khí kỳ lạ bao trùm khắp đại sảnh Vương Lăng!
Không thể phủ nhận rằng, tỉ lệ rơi của Vương Lăng rất cao!
Mặc dù số người bỏ mạng ở ải thứ nhất rất cao, hơn nữa Thải Y Môn và phái Nga Mi cũng không rõ đám Ninja phi đao có rơi ra thứ gì hay ho không. Nhưng từ việc bốn tên Ảnh Võ Giả rơi ra bốn trang bị, hơn hai mươi Ninja thông thường rơi ra một thanh kiếm Nhật thì có thể thấy được rằng, tỉ lệ rơi trong Vương Lăng cao hơn nhiều so với bên ngoài.
Ngoài ra, hình như trong căn phòng nào của Vương Lăng cũng trưng bày một vật chôn cùng, ít nhất là danh khí, hoặc là dụng cụ đáng giá. Trong Vương Lăng còn ít nhất hai mươi căn phòng như thế, nhìn trên bản đồ thì cảm giác cứ như nhìn thấy vàng rơi đầy đất vậy.
Vì thế, mặc dù rất nguy hiểm, mặc dù ba bang phái gần như đã mất đi khả năng cạnh tranh, nhưng họ vẫn không chịu từ bỏ tài nguyên trong Vương Lăng…
Những người có năng lực thì càng không muốn rời khỏi đây.
Dù là phái Thiếu Lâm, phái Nga Mi hay Thải Y Môn thì đều rất tự tin, bởi lẽ trước mắt ba môn phái còn chưa có bất cứ tổn thất nào. Phái Võ Đang cũng chỉ tổn thất rất nhỏ, họ nghĩ rằng chỉ cần đề cao cảnh giác thì hẳn là sẽ có chút thu hoạch đáng kể.
"Các vị! Cũng nghỉ ngơi đủ rồi, tại hạ cả gan lên tiếng, hẳn là bây giờ Ảnh Nhẫn Giả còn chờ ở trong lối đi, tại hạ cho rằng…"
Âu Dương Khánh ngừng việc vận công lại, hắn ta đứng lên và chắp tay một cách thân thuộc, có vẻ định chỉnh đốn lại hàng ngũ một lần nữa.
Hắn ta vừa lấy được một danh khí tam phẩm là Đấu Lạp*, đang vô cùng hăng hái. Trang bị này rất giống thứ mà nhân sĩ võ lâm trong giang hồ dùng để che giấu khuôn mặt, hiện tại trông hắn ta mang theo hơi thở của hiệp khách hơn nhiều, rất là bắt mắt.
* Là cái mũ có mạng che mặt.
"…"
Khai Tâm cũng nhìn mấy lần rồi thu ánh mắt về.
Trước mắt, công cụ phòng ngự tốt nhất cho vùng đầu hẳn là thứ mà Âu Dương Khánh đang đội!
Trong giai đoạn này, Vương Lăng là khu vực chấp hành nhiệm vụ có độ khó cao nhất, giá trị của Đấu Lạp có thể bán được một trăm vạn trở lên. Nếu hắn ta thông minh thì bán ra lúc này là thích hợp nhất, còn khi để một thời gian nữa, nhiều khu vực làm nhiệm vụ được khám phá ra, giá trị của Đấu Lạp sẽ giảm xuống, tuy có thể bán được với giá của danh khí, nhưng chắc chắn không thể bằng bây giờ được.
"Âu Dương huynh đệ, Ảnh Nhẫn Giả hẳn là Boss cảnh giới Sinh Tử, giết chóc tàn nhẫn, xảo quyệt như hồ ly, thực sự rất khó đối phó. Ta thấy, các huynh cứ đi trước đi, Linh Ẩn Hội ta sẽ ở lại đây bàn bạc thêm đã."
Thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội đã mất đi một cánh tay, trước mắt đang rất uể oải, khí thế giảm sút không chỉ một bậc. Nghe Âu Dương Khánh nói vậy hắn ta lập tức mở miệng, tỏ ý Linh Ẩn Hội sẽ không tham gia vào đội hình này.
Ngay sau đó, Cái Bang, Phi Hổ Môn cũng nói rằng sẽ tạm thời ở lại trong đại sảnh.
Âu Dương Khánh hơi nhíu mày, phái Nga Mi, phái Trường Lạc, Thải Y Môn đều tỏ vẻ nặng nề.
Có vẻ ba môn phái tích cực nhất lúc trước đã bị đánh đến mất hết ý chí rồi, trong lòng bị ám ảnh về mức độ nguy hiểm của Vương Lăng, nếu không thì sẽ không nhường vị trí tiên phong như thế…
Đương nhiên, cũng có thể họ đang nghĩ tới Ảnh Nhẫn Giả trong lối đi và những hiểm họa tiềm ẩn sâu trong Vương Lăng!
Chịu thiệt một vố nên khôn ra rồi.
Ba môn phái này không muốn tiếp tục xung phong nữa!
"Nếu thế thì tại hạ cũng không muốn miễn cưỡng…"
Âu Dương Khánh nhìn họ, có vẻ như hơi thất vọng. Hắn ta không thuyết phục nữa, ai cũng nhìn ra được sự tiêu điều của ba môn phái này.
Như vậy thì chỉ còn lại bốn môn phái là phái Thiếu Lâm, phái Võ Đang, phái Nga Mi, Thải Y Môn!
"…"
Khai Tâm vẫn ngồi trong nhóm người đang vận công chữa trị vết thương, thỉnh thoảng lại nhìn về phía lối đi, để ý đến mọi hành động của Phi Hổ Môn và tình hình bên phía Thải Y Môn.
Hiện tại, trong Vương Lăng này, Thải Y Môn và phái Nga Mi khá thân thiết với nhau.
Đồng thời, tác phong làm việc của Thập Tam Côn Tăng phái Thiếu Lâm và đệ tử phái Võ Đang đều khá chính phái. Nếu đi cùng với ba môn phái này, Thải Y Môn chỉ cần chú ý tới Ninja trong Vương Lăng thôi.
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Khai Tâm sáng lên. Hắn đứng lên khỏi góc khuất đó, bước vài bước là đã đi ra cách đó mười mét, tay áo phấp phới, thong thả tới trước lối đi.
Hành động của hắn khiến rất nhiều người chú ý tới!
Khinh công tuyệt diệu lại trở thành tiêu điểm của mọi người…
Nhưng đến giờ, vẫn còn rất nhiều người không biết người thanh niên mặc quần áo xanh này đã vào Vương Lăng cùng ai. Từ đầu đến cuối không thấy bất cứ ai nói chuyện với hắn.
"Ta đi trước một bước, mọi người cẩn thận đấy, có việc gì thì báo cho ta."
Trong lúc mọi người còn đang băn khoăn, người thanh niên mặc quần áo xanh bí ẩn bỗng nói ra câu này trong tư thế quay lưng về phía họ…
Giọng nói quanh quẩn trong đại sảnh.
Người của bảy môn phái vội vàng nhìn sáu môn phái còn lại!
Tất cả hai mặt nhìn nhau!
Vẻ mặt của thủ lĩnh Linh Ẩn Hội rất mơ màng, đương nhiên không thể là họ được.
Nhóm người của Phi Hổ Môn cũng đang chú ý tới phản ứng của từng người một.
Phái Thiếu Lâm và phái Nga Mi bị loại ngay, Âu Dương Khánh của phái Võ Đang nhìn ba môn phái này, cuối cùng mới liếc về phía môn chủ Phượng Vũ Thải Y của Thải Y Môn. Kết quả lại thấy cô cũng đang tò mò nhìn về hướng khác, hắn ta không khỏi sững sờ.
Tên nhóc này đang nói với ai vậy?
Đám người này giấu kín quá đấy, đều là những nhân vật cấp bậc vua màn ảnh rồi!
Trong đại sảnh, chỉ có ba con sói cô đơn núp giữa Thải Y Môn là cúi đầu liếc mắt khinh thường, thầm mắng ở trong lòng: Tên nhóc này, dám rời bỏ tổ chức để đi trước một mình, may mà hắn còn có chút nhân tính, không bỏ mặc ba huynh đệ họ, lúc đi còn biết chào hỏi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực lực của hắn đúng là ngày càng khó lường!
Giây phút Ảnh Nhẫn Giả đánh lén, họ cứ tưởng rằng Khai Tâm sẽ toi mạng cơ…
Đương nhiên, không phải chỉ có ba con sói cô đơn phát hiện ra điều kỳ lạ này, Tiểu Dao vẫn khá chú ý tới bóng lưng của người thanh niên mặc quần áo xanh. Trong khoảng thời gian này, do quá chú tâm vào những video của Khai Tâm nên thời khắc mà Khai Tâm đứng xoay người nói vọng lại, hình ảnh của hai người đã ăn khớp vào nhau trong đầu cô ta!
"Là hắn!"
Tiểu Dao vốn dĩ không hào hứng gì cho lắm, nhưng bây giờ, trong mắt cô ta bỗng hiện lên một tia sáng chói mắt.
Hắn, vẫn tới đây!
"Ha ha, không biết vị huynh đệ đó tên là gì, là người của bang phái nào…"
Lúc Âu Dương Khánh mở miệng hỏi, tàn ảnh mà Khai Tâm để lại nơi đó đã biến mất. Như ảo như ma, chỉ mấy cái bật nhảy đã xuất hiện sâu trong lối đi mấy chục mét, hắn ta vừa mở miệng là đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Hơ!
Âu Dương Khánh hết sức lúng túng.
Nhưng người vẫn luôn tập luyện Thê Vân Tung như hắn ta rất giật mình và khao khát trước khinh công thượng thừa mà Khai Tâm triển khai lúc rời đi. Nhanh quá, đoán chừng Thê Vân Tung phải đạt tới cảnh giới Tông Sư thì mới có thể miễn cưỡng theo kịp được.
Quay đầu nhìn những người trong đại sảnh… Không ai lên tiếng cả.
Thủ lĩnh của sáu môn phái còn lại đều lắc đều, tỏ ý không biết.
"Không ai nhận ra à? Chẳng lẽ là người của phái Võ Đang ta?"
Âu Dương Khánh liếc nhìn một lượt, cuối cùng dở khóc dở cười chỉ vào mình.