Luận như thế nào trở thành nữ phản diện hàng đầu

Chương 6. Anh hùng cứu mỹ nhân

- Các cô đang làm gì vậy hả?

Tề Uy quát lên một tiếng, không thể tin nổi trừng lớn mắt. Đám nữ sinh này sao có thể độc ác như vậy? Mặc dù Tô Yến quả thực rất đáng ghét, nhưng cô ta cũng chưa làm gì quá đáng. Hắn cho dù không thích cô ta, cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta bị bắt nạt được. Như vậy chẳng phải rất máu lạnh sao?

- Vương... vương tử...

Đám nữ sinh vừa mới còn cười rất đắc ý, bây giờ ai nấy đều sợ xanh mặt, lắp bắp không nói được lời nào. Tô Yến trong lòng đã sung sướng cười to từ lâu, ngoài mặt vẫn phải giả bộ khóc thút thít. Tề Uy đuổi đám nữ sinh đi xong, thấy Tô Yến vẫn còn ôm đầu gối khóc không ngừng, bực bội cởi áo khoác vứt cho cô:

- Mặc vào đi.

- Cảm ơn.- Tô Yến một bên nấc, một bên phủ thêm áo- Tôi nhất định sẽ báo đáp anh! Chuyện trước kia anh nói... Tôi đồng ý!

"Chuyện trước kia" chính là chuyện Tề Uy muốn cô trở thành chân chạy vặt của hắn. Hiển nhiên, cả hai người đều vẫn còn nhớ. Tề Uy 'hừ' một tiếng, chỉ để lại một câu "Đừng làm bổn thiếu gia thất vọng" liền quay đầu bỏ đi.

[ Chúc mừng kí chủ, Tề Uy đã bắt đầu có cảm tình với cô!]

Tô Yến thở phào một tiếng, không uổng công cô nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng mà một Tề Uy thôi thì chưa đủ, cô muốn bắt lấy cả Lâm Kiệt, Âu Dương Phong lẫn Trảm Ngọc! Nghĩ đến Trảm Ngọc, Tô Yến chỉ cảm thấy tiếc hận, một thiếu niên xinh đẹp như vậy lại bị Trì Sơ Vân hành hạ, cô phải nhanh một chút giúp hắn mới được. Trì Sơ Vân, cô cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ đem cô kéo xuống vực!

Đôi khi thù hận chỉ đơn giản là bởi vì ghen ghét với một người. Ghen ghét với những gì người ta hơn mình. Trì Sơ Vân chưa từng động một ngón tay vào Tô Yến, nhưng chỉ cần cô thở một cái, Tô Yến đã cảm thấy cô cố ý gây sự với cô ta.

oOo

Trảm Ngọc ỉu xìu tựa cằm lên vai Sơ Vân, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Em đừng nói chuyện với đám người đó có được không? Anh không thích bọn họ.

Trì Sơ Vân không vui cau mày, giọng nói cũng nhiễm lên một tia nghiêm khắc:

- Anh quên những gì em nói trước kia sao? Đừng xen vào chuyện của em, em ghét nhất bị quản thúc, nếu như anh làm không được, vậy thì chúng ta...

- Không! Anh không nói nữa, em đừng giận!- Không đợi Trì Sơ Vân nói xong, Trảm Ngọc đã hoảng hốt ngắt lời cô

Mối quan hệ của bọn họ mỏng manh đến mức chỉ cần một lời nói của Trì Sơ Vân là có thể chấm dứt. Trảm Ngọc từng không ngừng cố gắng cạy ra trái tim Sơ Vân, nhưng hắn chưa một lần nào thành công.

Ở bên cạnh cô càng lâu, Trảm Ngọc càng sâu sắc hiểu rõ, nữ nhân này căn bản không có trái tim! Không một kẻ nào có thể đi vào trong lòng cô, kể cả hắn. Thế nên, có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh cô cũng đã là hắn dùng trăm phương ngàn kế đạt được, hắn nên thỏa mãn mới đúng. Nhưng Trảm Ngọc không làm được! Hắn yêu Trì Sơ Vân, cho nên hắn không thể không ghen ghét, việc duy nhất mà hắn có thể làm, chỉ là che giấu đi mặt trái cảm xúc mà thôi. Chỉ có thể che giấu, không hơn.

Hít vào một hơi thật sâu, Trảm Ngọc lại như cũ tươi cười ngọt ngào nhìn về phía Sơ Vân:

- Vân, cuối tháng này em có muốn đến tham dự tiệc sinh nhật của Âu Dương Phong không?

- Đến.- Sơ Vân ý vị sâu xa mỉm cười, cuộc vui hôm đó, không đến sao có thể nhìn thấy?

Kì thực Trảm Ngọc và Tô Yến cũng có điểm chung, bọn họ đều học được cách che giấu bản thân. Chỉ là so với Trảm Ngọc, Tô Yến còn quá non nớt mà thôi. Có một số người, trời sinh đã là diễn viên.

Bắt đầu từ sau ngày hôm ấy, toàn trường đều biết Tô Yến đã trở thành món đồ chơi của Tề Uy. Hắn nói cái gì, cô đều phải làm cái đó, từ mua bữa sáng, chép bài, làm bài tập đến đấm lưng bóp vai, hầu hạ Tề Uy. Bù lại, Tề Uy thay Tô Yến ra mặt, không cho phép bất kì ai bắt nạt cô.

Trì Sơ Vân nhìn Tề Uy trong vòng một tháng, mơ màng hồ đồ bị Tô Yến mê hoặc mà không phát hiện, chán đến chết nằm nhoài xuống bàn. Tề Uy này quả nhiên quá non, nếu như là cô, một ngày là đủ rồi, cần gì một tháng. Vốn còn định xem hắn có thể giãy giụa bao lâu, nhưng mà kết quả đã rõ rành rành. So với Tề Uy, Trì Sơ Vân càng mong đợi Tô Yến sẽ làm cách nào bắt lấy Trảm Ngọc, cướp người từ trên tay cô, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi. Đến lúc đó, suất diễn của cô nhất định vừa nhiều vừa thảm.