Luận như thế nào trở thành nữ phản diện hàng đầu

Chương 7. Tiệc sinh nhật

Sinh nhật Âu Dương Phong là sự kiện người người để ý. Cùng trong giới thượng lưu, đa phần đều nhân cơ hội này lôi kéo, dựa dẫm gia tộc Âu Dương.

Thiệp mời cũng chỉ phát trong giới thượng lưu, Tô Yến căn bản không nhận được. Nhưng mà Tề Uy có, cho nên cô nghiễm nhiên được đi theo. Hầu hết các bữa tiệc đều là theo cặp tham gia, Tề Uy trước giờ vẫn luôn tuỳ tiện tìm nữ sinh đến ghép cặp, lần này ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên nghĩ đến Tô Yến.

Vì thế buổi tối hôm đó, Tô Yến nhận được một bộ lễ phục. Một chiếc váy bồng trắng tuyệt đẹp, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Một lát sau, Tề Uy cũng gửi tin nhắn đến:

"20 giờ, đợi tôi ngoài cổng."

[ Kí chủ cố lên, hôm nay là cơ hội bắt lấy Âu Dương Phong! ]

Mẹ ruột của Âu Dương Phong bởi vì khó sinh mà chết, mỗi năm sinh nhật, trong lòng Âu Dương Phong đều qua không được day dứt đó. Cũng là thời điểm hắn yếu ớt nhất, chỉ cần Tô Yến hơi hơi cho hắn chút quan tâm, hắn nhất định sẽ xiêu lòng.

Tô Yến hai mắt toả sáng, hừng hực quyết tâm. Mặc xong lễ phục, trang điểm nhẹ nhàng một chút, lại đứng trước gương xoay tới xoay lui mấy vòng, lúc này cô mới vừa ý đi xuống lầu.

Bên ngoài đỗ một chiếc xe mui trần, Tô Yến cũng không rõ là hãng gì, nhưng mà Tề Uy lái, cho nên chắc chắn rất đắt tiền.

- Tôi còn tưởng cô...

Chết rồi.

Tề Uy đợi đã lâu, tức điên muốn mắng Tô Yến vài câu, nhưng mà lời ra đến miệng lại nghẹn lại. Hắn có phải nhầm nhà hay không? Nữ nhân đáng ghét kia sao có thể xinh đẹp như vậy? Cả người đều giống như phát sáng lên... Trái tim cũng bị bộ dạng của Tô Yến mê hoặc, thình thịch nhảy.

- Làm sao vậy? - Tô Yến trong lòng kiêu ngạo, ngoài mặt còn phải ngây ngô mờ mịt hỏi.

- Không... Không có, lên xe đi!

Tề Uy luống cuống tay chân mở cửa xe, nhường ra vị trí ghế phụ cho Tô Yến. Mặc dù là xe mui trần, không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy ngột ngạt kì cục...

Không chỉ Tề Uy kinh ngạc, tất cả mọi người trong bữa tiệc cũng đều bị Tô Yến làm cho há hốc mồm. Phải biết rằng, bình thường cô ở trường học, mặc dù xinh đẹp nhưng trang phục quá mức bình dân, nhìn qua có điểm quê mùa. Tối nay trên người đắp tiền vào, không ngờ lại có thể toả sáng như vậy.

Nhiều vị thiếu gia cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, tiểu thư nhà giàu đùa không được, nhưng mà loại nữ sinh gia cảnh bình thường, lại ngây ngô xinh đẹp thế này, bọn họ muốn tuỳ ý xoa nắn thế nào chẳng được. Chẳng qua nể mặt Tề Uy, trong bữa tiệc cũng không ai biểu hiện quá rõ ràng.

Tô Yến lần đầu tận hưởng cảm giác trở thành tâm điểm của sự chú ý, kiêu ngạo đến cười không khép được miệng. Nhưng mà chút ánh sáng ấy cũng rất nhanh bị dập tắt, bởi vì Trì Sơ Vân đến.

Cô mặc một bộ váy đỏ rượu, đuôi váy xẻ tà chấm đất, mái tóc đen tuỳ tiện buông xoã, sắc mặt lười biếng, lại tựa như nữ vương, cao quý không thể khinh nhờn.

Mà tay cô còn đang khoác lên cánh tay Trảm Ngọc. Hắn mặc vest đen, cà vạt màu đỏ rượu, làn da trắng nõn như ngọc thạch, tươi đẹp đến mức khiến người ta liên tưởng đến thiên sứ.

Hai người sóng vai bước tới, giống như một đôi trời đất tạo thành, lộng lẫy đến mức lu mờ mọi ánh sáng xung quanh.

Nhưng thật ra cũng không ai quá mức ngạc nhiên, dù sao từ trước đến giờ, chỉ cần là Trì Sơ Vân xuất hiện, mọi người lập tức trở thành phông nền cũng đã thành thói quen. Ai bảo người ta sinh ra đã là con cưng của Thượng đế, aizz...

Chỉ có Tô Yến, ngón tay nắm ly rượu vang đến mức trắng bệch. Nhìn thấy nam nhân của mình cùng một người phụ nữ khác lôi lôi kéo kéo, còn ăn mặc giống như đồ đôi, ai có thể nhịn được chứ?

Đúng vậy, Trảm Ngọc trước sau gì cũng là của cô, cô ghen tỵ cũng là đúng lý hợp tình.

[ Kí chủ, chúng ta trước hết phải bắt lấy Âu Dương Phong đã. ]

Hệ thống nhịn không được ra tiếng nhắc nhở, tránh cho Tô Yến cảm xúc nhất thời, bỏ qua cơ hội tốt tối nay.

- Biết rồi. - Tô Yến bực bội mím môi

Để cho Trì Sơ Vân tạm thời đắc ý đi vậy.

Tô Yến oán độc nhìn chằm chằm cô, Sơ Vân tự nhiên là cảm giác được. Cô mềm mại dựa vào người Trảm Ngọc, rất có hứng thú trộm đánh giá Tô Yến.

Không hổ là nữ chính sao? Đứng trong xó xỉnh cũng có thể sáng lấp lánh lên?

- Vân, há miệng.

Trảm Ngọc một bên đứng thẳng, tuỳ ý Trì Sơ Vân tựa vào, một bên còn đưa tới bên môi cô một miếng bánh kem.

Trì Sơ Vân ngoan ngoãn ăn luôn, ở nhà cô còn chưa bỏ gì vào bụng, cảm giác có điểm đói.

Vì thế mọi người xung quanh không hẹn mà cùng bày ra bộ dạng: A, không cần khoe ra, ở đây đều là người độc thân có được không?

Trảm Ngọc cũng không để ý ánh mắt của người khác, hắn chỉ cảm thấy quá vui vẻ, trong mắt sáng lấp lánh giống như cất giấu một biển sao trời.