Lưng Chừng Hạnh Phúc

Chương 1: Một chút hoài niệm về quá khứ

Tháng chín năm nay sân trường vẫn nhộn nhịp đón chào những thế hệ học sinh mới, hàng phượng vĩ già vẫn dang tay đón những tia nắng ấm áp của mùa thu, hàng ghế đá vẫn im lìm nép mình sang một bên để ngắm nhìn những người bạn mới đang nô đùa. Tất cả mọi thứ nơi đây vẫn như trước kia, mọi thứ vẫn tồn tại như đợi chúng tớ quay lại, chỉ ... là chúng tớ đã rời đi, đã không còn là những chàng trai những cô gái của tuổi mười bảy tràn đầy nhiệt huyết, ước mơ và hoài bão của năm đó nữa rồi. Chúng tớ của ngày hôm nay đều đã trưởng thành, đều đã có những lựa chọn khác nhau cho cuộc đời của mình.

Chớp mắt một cái là bọn tớ đều đã tốt nghiệp năm năm.Năm năm, thời gian đúng là chẳng chờ đợi một ai cả. Những cô nhóc cậu nhóc ngày nào bây giờ đều đã trở thành những người trưởng thành, và đều đã có cuộc sống của riêng mình.

Công thức Toán - Lí - Hóa ngày đó tớ sắp chẳng thể nhớ nổi nữa rồi. Từng khuôn mặt, từng giọng nói, từng trò nghịch ngợm trong lớp học cũng đã theo năm tháng đó mà trôi đi mất! Nhưng có một thứ đến giờ tớ vẫn nhớ như in chẳng thể nào có thể xóa đi được - chàng trai năm ấy - người đã xuất hiện trong thanh xuân rực rỡ của tớ.

Cũng đã năm năm rồi, chúng ta đã không còn gặp lại nhau kể từ buổi liên hoan chia tay năm đó nữa cậu nhỉ? Ngày mà bầu trời xanh rất xanh, chỉ tiếc là hôm ấy ngay cả lời chia tay chúng ta cũng chẳng thể nói cùng nhau.

Tớ và cậu đều đã bị những xô bồ của cuộc sống này đẩy ra xa hơn.

Tớ biết cậu từ những năm tháng cấp hai, khi ấy chúng ta đều học cùng một trường với nhau, nhưng đến mãi năm lớp tám khi tớ được chuyển sang lớp A1 - một lớp có học lực nổi bật trong trường thì cả tớ và cậu mới biết được sự tồn tại của nhau.

Năm đó, trường cấp hai không quá lớn chỉ có vỏn vẹn sáu lớp sáu. Tớ học lớp A2 một lớp tầm thường vô cùng, học không giỏi, văn nghệ cũng chẳng nổi bật gì. Nhưng cậu thì khác tớ, cậu học A1 một lớp rất nổi bật của trường, nếu không muốn nói rằng A1 là lớp đứng đầu toàn trường về mọi mặt, từ kết quả học tập cho đến các hoạt động ngoại khóa chẳng bù cho cái lớp không đâu ra đâu của tớ . Lớp cậu nổi bật thật nhưng tớ cũng chẳng mảy may quan tâm gì đến sự tồn tại của những thứ xung quanh. Cuộc sống của tớ chỉ xoay quanh việc học, đọc truyện tranh và đu theo thần tượng thì cũng chẳng có gì nổi bật. Tất nhiên đối với một đứa như tớ thì việc không biết sự tồn tại của cậu là điều vô cùng hiển nhiên và tất yếu.

Đến năm lớp tám khi mới nhận lớp tớ thật sự hơi bị choáng ngợp với danh sách điểm và thành tích của các bạn trong lớp. Là lớp mới nên tớ cũng chằn quen biết ai ngoài hai người bạn cùng lớp với tớ năm lớp bảy. Nói là cùng lớp nhưng tớ cũng chẳng thân với ai trong hai bạn đó, trong khi các bạn tranh nhau về chỗ ngồi để được ngồi cạnh các bạn học giỏi hoặc bạn thân của mình thì tớ hoàn toàn bị lu mờ. Vì sao ư? Vì dang sách lớp ba mươi tám tớ chỉ đứng hạng ba mươi bảy với lại cộng thêm với việc tớ là học sinh mới chuyển vào nên việc tớ bị lu mờ là đều tất nhiên. Tớ cũng chẳng bận tâm gì mấy, liền chọn ngay một chiếc bàn cạnh cửa sổ mà an tọa, cũng rất may mắn cho tớ bạn cùng bàn của tớ là một nữ rất dễ thương và đáng yêu tên là Quyền.

Mấy tuần đầu sau khi nhập học của tớ diễn ra cũng khá suôn sẻ với những người bạn mới và xa lạ. Không biết có phải là do"định mệnh" không nhỉ? Tớ và cậu không ngồi cùng bàn, cũng chẳng chung tổ nhưng lại ngồi ngang nhau. Lúc đó cậu ngồi cùng Khanh, ngang bàn của tớ. Cũng học chung được vài tuần, tớ cũng đã làm quen được rất nhiều bạn mới, tớ thấy cuộc sống ở lớp chọn cũng có chút mùi vị vui vẻ chứ không còn áp lực như từ khi mới bắt đầu nữa. Nhưng cậu lại là người làm tớ ghét cay ghét đắng ngay từ lần đầu tiếp xúc, vì cậu nhây vô đối. Cậu hết giấu túi viết, rồi lại đến sổ bài tập, rồi lại sách giáo khoa của tớ báo hại hôm nào tớ cũng phải lăng xăng chạy đi tìm khắp nơi. Thật ra tớ cũng chẳng phải thuộc dạng hiền lành gì đâu, mỗi lần cậu giấu đồ của tớ là tớ lại lôi cậu ra để trả thù, với một đứa có bản tính con trai như tớ thì những cái đánh đó cũng không hề nhẹ nhàng chút nào. Cậu giấu sách vở của tớ, tớ đánh cậu. Vòng tuần hoàn này cứ thế diễn ra cho đến khi lớp bắt đầu xuất hiện thông tin rằng:"Hoàng nó thích con Dương".

Cái tuổi mười bốn mười lăm đó thì những chuyện bị trêu như thế này cũng chẳng có gì mới mẻ. Lúc trước tớ cũng hay bị trêu như thế, nhưng mà đối phương lại là cậu nên, tớ ghét vô cùng cái thông tin đó, rất muốn ngăn chặn lại hết. Không biết lúc đó tụi nó nghĩ sao mà bảo nhau cậu thích tớ nhỉ? Từ khi tớ học lớp sáu thì cũng đã biết đến mấy chuyện tình cảm vu vơ này rồi nên cũng chẳng có gì lấy làm lạ, huống hồ năm lớp bảy tớ cũng đã có một người bên cạnh tớ - không phải người yêu, cũng chẳng phải bạn thân. Trùng hợp hơn nữa người đó với cậu lại là anh em họ của nhau.

Cũng kể từ khi thông tin đó xuất hiện tớ và cậu đã không còn đùa giỡn như trước nữa. Cậu thì vẫn vậy, nhưng chỉ có tớ là im lặng hơn, lười đuổi theo cậu để lấy lại đồ hơn, cứ mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm khi nào chán thì cậu cũng sẽ tự động đem đến trả tớ mà thôi.

Cậu lấy viết của tớ, tớ mượn Yến - cô bạn thân của tớ.

Cậu lấy sách giáo khoa của tớ, tớ xem chung với cô bạn cùng bàn.

Cậu lấy tập của tớ, tớ chép sổ nháp về nhà rồi chép lại.

.

.

.

Dần dần hình như cậu cũng đã chán ghét mấy chuyện vô bổ đó. Cậu thôi không trọc phá tớ nữa, tớ cũng chẳng mảy may quan tâm đến cậu nữa. Cuộc sống của tớ trong phút chốc lại trở về vòng tuần hoàn của trước kia: học, xem truyện tranh và đu Idol. Mặc dù bây giờ tớ đã có mấy cô bạn thân bên cạnh, nhưng tụi nó cũng có chuyện riêng của mình mà, đâu phải lúc nào cũng bên cạnh tớ.

Tớ và cậu vẫn cứ thế im lặng. Cả hai dường như đều bốc hơi khỏi cuộc sống của nhau. Cho đến một ngày trời mưa của tháng ba năm đó, do các bạn ở phía bên tổ bên kia bị mưa tạt vào nên cả lớp phải kéo bàn lại sát nhau để trú mưa. Bàn tớ và bàn cậu ban đầu cách nhau một khoảng trống trong nháy mắt khoảng trống đã không còn nữa. Do lúc trước tớ và cậu cãi nhau không nhìn mặt nhau nữa nên Khanh đã chuyển ra ngồi giữa cậu và tớ, do đó khi kéo các dãy bàn lại gần nhau thì vô tình Khanh là người ngồi giữa hai chúng ta: Cậu - Khanh - Tớ - Quyền. Trời mưa rất to, nên cô cũng chẳng thể giảng bài nữa nên đành để cho lớp tự quản. Không biết tụi trong lớp bị gì mà cứ quay xuống chỗ bọn tớ rồi nhìn nhau cười khúc khích, tớ cũng lười quan tâm, cứ thế nằm ra bàn mặc kệ mọi thứ xung quanh. Bỗng nhiên tớ nghe mọi người đột nhiên cười lớn và nhắc đến tên tớ, lười biếng đến mấy thì người ta nhắc đến tên mình cũng phải ngồi dậy chứ.

- Khanh ơi, mày ngồi đó có thấy kì không ? Kì đà quá nghe!

Là tiếng của Huy lớp trưởng đáng kính của lớp. Lúc Huy vừa dứt câu tớ thật sự chưa hiểu tụi nó đang nói nhìn nhưng khi nhìn sang chỗ cậu thì tớ đã hiểu. Cứ như mọi lần tớ vẫn giữ một thái độ duy nhất là im lặng vì tớ biết càng lên tiếng thì loại chuyện thế này sẽ càng trở nên HOT hơn bao giờ hết. Tớ nghĩ cậu cũng sẽ như thế, nhưng lần này tớ sai thật rồi. Đáp lại câu nói của Huy là một câu trả lời như ngầm khẳng định những gì Huy nói là sự thật.

- Đúng rồi cản trở quá đi. Qua kia ngồi đi.

Trong khi tớ chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra thì cậu đã ngồi ngay bên cạnh tớ, khoảng cách giữa chúng ta thật sự rất gần. Trước câu trả lời và hành động của cậu đã khiến lớp học như vỡ òa ra, cũng may lúc đó cô đã ra ngoài nếu không tớ chẳng biết kiếm nơi nào mà chui xuống nữa.

Cậu ngồi ngay bên cạnh tớ nhưng vẫn không nói gì cứ thế im lặng, tớ cũng chẳng buồn nói vì bây giờ mở miệng cũng chẳng biết nói gì. Bọn trong lớp nhây nhây một chút rồi cũng nói gì nữa cả, rồi ai cũng trở lại việc của mình.

Trận mưa hôm đó kéo dài đến tận lúc ra về, nhưng mưa thì mưa tớ lại chẳng thấy lạnh một chút nào cả. Phải chăng là do...cậu đã ngồi bên cạnh tớ. Phải chăng tớ đã thích cậu?

.

.

.

Vì học buổi chiều nên bình thường sau khi đi học về tớ sẽ dành cả buổi tối để giải bài tập và hôm nay cũng thế. Sau khi xử xong đống bài tập chất cao như núi thì cũng đã tầm chín giờ, tớ lười biếng sắp lại sách vở rồi cũng rời bàn học cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp. Nhưng tớ vừa đặt lưng xuống thì điện thoại đã có ngay tin nhắn mới. Là tin nhắn của Yến: "Hoàng vừa xin tao số điện thoại mày đó cưng. Tao cho rồi! Nếu nó tỏ tình thì đồng ý đi nghe cưng."

Quả thật số điện thoại của tớ trong lớp được mấy người có đâu? Ngoài nhóm bạn thân ba đứa tính luôn cả tớ là bốn thì có lẽ chẳng ai có nữa. Thật tình mà nói ban đầu tớ muốn đập chết con Yến cho xong, nhưng lại nghĩ lại dù gì nó cũng đã cho rồi có đập chết nó cũng có thể thay đổi được gì đâu với lại bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà.

''Ting"

Là một tin nhắn mới, là một số lạ. Cậu có cần linh vậy không nhỉ? Mới vừa nhắc thôi mà.

"Ngủ chưa? Nói chuyện một lúc được không?"

"Chưa! Có gì thì nói đi"

"Biết tôi là ai hả?"

Tất nhiên là biết. Yến vừa nói mà.

"Ừ"

Suy nghĩ thì cả một câu dài dòng thế đó, có đủ cả chủ - vị nhưng đến khi trả lời lại là một câu không đầu không đuôi. Thiệt không có tương lai mà !

"Mình yêu nhau đi."

Tớ chỉ vừa gửi tin nhắn thì đã nhận ngay tin nhắn mới từ cậu.

Bốn từ mười ba chữ đó đập thẳng vào mắt tớ làm tớ đứng hình toàn tập.

Bây giờ cảm giác của tớ đối với cậu là gì nhỉ? Có chút tình cảm nào không? Hay chỉ đơn giản là những người bạn cùng lớp?

"Cứ từ từ suy nghĩ không cần gấp."

Lại một tin nhắn mới từ cậu. Tớ lười biếng để điện thoại sang một bên. Với loại chuyện này tớ cần phải suy nghĩ cho thật kĩ mới được.

Nếu lúc ấy bảo tớ không thích cậu thì là gạt người, nhưng tớ không đủ dũng khí để ở bên cậu lại là thật!