Lưng Chừng Hạnh Phúc

Chương 2: Câu chuyện của chúng ta ngay từ đầu đã định sẵn sẽ kết thúc

Sau câu tỏ tình trong đêm mưa hôm đó tớ và cậu hình như tránh mặt nhau hoàn toàn. Lớp cũng đã có nhiều đứa nhận ra sự khác biệt của tớ và cậu nên cũng chẳng ai ghép đôi cậu và tớ như lúc trước nữa. Hôm sau người đầu tiên tớ tìm và kể lại chuyện xảy ra trong tối hôm đó là Yến. Tuy chơi chung một nhóm bốn đứa nhưng người tớ thân nhất lại là Yến, chắt có lẽ là vì hai đứa đều điên giống nhau nên mới thân nhau hơn bình thường. Tớ vừa kể cho nó nghe xong liền bị nó mắt xối xả:

- Sao mày không chấp nhận đi, Hoàng nó là người tốt mà. Sao mày ngu giữ vậy?

Mặc kệ nó mắng tớ, tớ vẫn giữ một thái độ duy nhất là im lặng. Thật lòng mà nói tớ không có dũng cảm để bắt đầu mối quan hệ này đâu cậu à! Chính bản thân tớ của lúc tớ cũng chẳng biết đến lúc nào tớ sẽ rời đi.

Ba mẹ tớ đã ly hôn với nhau từ khi tớ năm tuổi. Mẹ tớ đã bỏ thành phố này để đến nơi khác để bắt đầu một cuộc sống mới. Ba tớ sau đó không lâu cũng đi thêm bước nữa. Đã rất nhiều năm trôi qua, tớ cũng đã quen với việc không có mẹ bên cạnh, nhưng với một đứa trẻ đang trong tuổi mới lớn như tớ thì cho dù người mẹ kế tiếp đó có tốt ra sao cũng đâu thể nào thay thế được mẹ ruột của tớ chứ? Lúc trước khi vào tớ vừa vào cấp hai mẹ cũng đã có ý định đón tớ về sống chung, nhưng ba tớ một mực không đồng ý và muốn tớ ở lại. Tớ chỉ đơn thuần là một đứa trẻ mê ăn, ham chơi thì làm sao có quyền quyết định trong những chuyện thế này chứ? Ban đầu mẹ cũng vui vẻ để tớ ở lại bên cạnh ba, nhưng đến khi tớ vào lớp tám thì mọi chuyện càng lúc càng trở bên gay gắt hơn khi mẹ một mực muốn tớ về Cần Thơ sống cùng mẹ. Mẹ hỏi tớ có muốn đến nơi đó không, thật lòng mà nói tớ vẫn chưa biết phải làm thế nào. Tớ cũng chẳng biết đến khi nào tớ sẽ bị ép buộc phải rời đi, trong chuyện này tốt nhất là tớ nên lựa chọn từ chối mối quan hệ này! Như vậy đến một ngày nào đó khi tớ rời đi cả hai chúng ta đều cũng sẽ không bị tổn thương. Tớ biết bản thân tớ ích kỷ, tớ xin lỗi!

.

.

.

Tớ từ chối cậu. Cậu biết, tớ biết. Ngoài ra chẳng một ai biết về chuyện này nữa cả, Yến cũng không.

Tuy đã bị từ chối nhưng cậu vẫn muốn làm bạn với tớ. Tớ thì lại không, rõ ràng đã từ chối người ta thì làm bạn sẽ chỉ làm người ta có thêm hy vọng. Thế là tớ và cậu chính thức "cạch" mặt nhau. Tớ sống cuộc sống của tớ, cậu sống cuộc tớ mọi thứ lại trở về quỹ đạo ban đầu vốn có của nó. Chỉ là chúng ta đã không còn thân với nhau như trước nữa...

Đến cuối năm lớp tám, như thường lệ các lớp sẽ cùng nhau tổ chức liên quan nhưng lớp bọn tớ thì không. Buổi liên quan chỉ đơn giản là một chầu nước cùng với thấy chủ nhiệm ở một quán nước gần trường, tuy đơn giản như thế lại ấm áp vô cùng. Sau buổi đó thì cả lớp lại cùng hẹn nhau đi vườn Dâu, tất nhiên là tớ xin lỗi lớp và hẹn dịp khác vì ngay sau buổi sáng hôm đó tớ phải về mẹ. Tớ đã hứa với mẹ hè sẽ về chơi cùng mẹ như mọi năm, vé xe thì cũng đã đặt tớ đâu thể nào vì buổi đi chơi với lớp mà làm mẹ buồn, một năm tớ chỉ có thể ở cạnh bên mẹ vào dịp hè. Lúc tớ xin lỗi và chào tạm biệt các bạn thì cậu cũng chẳng thèm nhìn tớ lấy một cái, tớ thì cũng chẳng buồn quan tâm gì đến cậu.

.

.

.

Mùa hè năm đó tớ về sống cùng mẹ, lại được gặp lại tụi bạn cũ nên mọi chuyện về cậu đều đã được tớ nhanh chóng phăng đi một bên. Tớ cùng tụi nó suốt ngày rong ruổi khắp mọi con phố ở Cần Thơ để tìm ra những chỗ bán đồ ăn ngon nhất. Những ngày hè đó phải nói với tớ rất là vui. Vì lúc đi tớ cũng chẳng cầm theo điện thoại nên không thể nào liên lạc được với tụi của Yến, nên hầu như những tháng hè đó mọi thứ về cậu đều nhanh chóng bốc hơi khỏi cuộc sống của tớ.

Hai tháng hè cũng nhanh chóng qua đi, mẹ hết lòng muốn tớ ở lại và nhập học ở một trường gần nhà nhưng tớ đã từ chối và chọn cách trở về. Năn nỉ hết lời nhưng tớ cứ khăng khăng trở về nên mẹ cũng không ép tớ nữa. Nhưng bù lại khi vào cấp ba tớ sẽ phải trở về sống với mẹ.

.

.

.

Tháng chín năm đó khi gặp lại tớ và cậu vẫn như thế - im lặng.

Khi gặp lại Yến cứ ngỡ nó và Huy sẽ vui vẻ hạnh phúc nào ngờ... Nó và Huy đã chia tay. Thiệt sốc lắm! Rõ ràng trước hè hai đứa còn vui vẻ, hạnh phúc, anh anh, em em giờ đã đường ai nấy đi, không sốc mới là lạ. Nói ra thì chuyện tình của cặp đôi này cũng nhiều ngang trái lắm à nghe! Một nhóm chơi thân bốn đứa mà đã có ba đứa crush Huy thử hỏi xem không ngang trái sao được? Khó khăn lắm mới đến được với nhau giờ nghe tin chia tay thử hỏi sao không sốc !?

Không biết có phải do định mệnh không nữa năm nay tớ và cậu lại ngồi ngang nhau như năm trước. Lúc vừa nhận sơ đồ lớp thì tớ sốc vô cùng. Nhưng cũng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và trở về chỗ ngồi. Năm nay hội bạn thân của tớ cũng chẳng ai ngồi gần nhau: Yến thì ngồi bàn một tổ hai, Hân thì bàn ba tổ ba, Hồng Phúc thì ngồi bàn bốn tổ hai, tớ thì lại ngồi bàn ba tổ một. Thiệt là nhìn sơ đồ lớp mà muốn khóc. Sau khi nhập học thì mọi chuyện giữa tớ và cậu cũng diễn ra hết sức bình thường nếu không muốn nói là tớ bơ cậu hoàn toàn. Tâm trạng Yến không vui nên tớ cũng chẳng thèm để ý xem cậu thế nào chỉ để ý mỗi Yến để tìm cách để giúp nó và Huy quay lại. Năm nay vì là học sinh cuối cấp nên tất nhiên tinh thần học tập của lớp đã được đẩy lên cao trào. Mới nhập học được nữa tháng thì đã có danh sách đăng kí thi Giải toán trên máy tính Casio, lớp lớp người người đi đăng kí chỉ có mình tớ là không hứng thú với mấy cái tính toán các kiểu đó. Và tất nhiên trong đám đăng ký dự thi đó cũng có cả cậu. Thật ra tớ cũng chẳng quan tâm gì đến nó, nhưng suốt ngày Yến nó véo von bên cạnh nên không muốn biết cũng hơi lạ, cái nào có Huy của nó là nó quan tâm tất. Mà nói mới nhớ dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của "Dung dễ thương" tớ đây thì Yến và Huy đã về bên nhau rồi.

Thi mà ai không muốn giành giải nhất chứ, đặc biệt đây là lớp A1 nên tinh thần quyết chiến, quyết thắng lại được nâng cao vô cùng. Tớ không tham gia kì thi đó nhưng cũng không rảnh rỗi gì hơn là mấy vì sang học kì II sẽ có cuộc thi học sinh giỏi các môn, mà ngay từ đầu tớ đã nuôi hy vọng sẽ tham gia thi môn hóa nên cần phải nổ lực học ngay từ lúc này. Tớ bận học, cậu cũng thế nên chẳng ai thèm quan tâm đến người kia. Nhưng đến một ngày cậu lại tìm đến tớ.

Một ngày nóng chói chang của tháng mười....

- Mình nói chuyện chút được không?

Tớ nhìn xung quanh lớp một lần rõ ràng là đâu có ai, vậy là cậu đang nói chuyện với tớ à?

- Nếu ... Lần này tao thì tốt thì chúng ta bắt đầu lại được không?

Thấy tớ cứ im lặng thì cậu lại nói tiếp. Thì ra bao lâu nay cậu vẫn giữ vẹn nguyên tình cảm đó với tớ hay sao?

Có phải tớ đã quá ích kỷ vì quyết định năm đó hay không?

Rõ ràng tớ có thể đấu tranh để ở lại bên cạnh cậu mà...

Từ giây phút cậu nói ra những lời đó thì tớ đã tự hứa với bản thân tớ cho dù cuộc thi đó cậu có kết quả tốt hay không thì tớ cũng sẽ chấp nhận hết tất cả mà đến bên cạnh cậu.

.

.

.

Tháng mười một năm đó, kết quả thi đã được thông báo, cậu trượt!

Cậu không đến tìm tớ như đã hứa mà lại tránh mặt tớ hoàn toàn.

Tớ cũng hiểu vì sao cậu làm vậy. Nếu cậu đã đứng yên...vậy thì tớ sẽ tiến thêm bước nữa.

Tớ quyết định tỏ tình với cậu. Tính cách tớ khác người nên cách tỏ tình cũng khác người nốt. Thay vì nhắn tin, thay vì đứng trước mặt thì tớ lại xếp hình ngôi sao rồi gửi cho cậu. Đã nhiều năm trôi qua thế rồi, nên tớ cũng chẳng nhớ mình đã viết gì trong ngôi sao nhỏ khi ấy nữa rồi. Chỉ có một điều đến giờ tớ vẫn nhớ như in là khuôn mặt đáng yêu của cậu khi ấy!

Và rồi tớ và cậu cũng bắt đầu những ngày tháng yêu nhau như những cặp đôi "gà bông" khác.

Nhưng đâu phải cuộc tình nào cũng êm đềm hạnh phúc đâu cậu nhỉ? Những ngày đầu chúng ta thật sự đã rất vui vẻ ở bên cạnh nhau, cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Nhưng được một thời gian sau thì lại xảy ra mâu thuẫn - là cậu ghen. Tớ biết chỉ khi trong lòng mình đối phương quan trọng ra sao thì mới sinh loại cảm giác ghen đó. Nhưng trong tình yêu đôi khi sự tin tưởng lại là trên hết! Cậu hết lần này đến lần khác giận tớ, chỉ vì tớ nói chuyện với các bạn nam cùng lớp. Đã rất nhiều lần tớ giải thích rất rõ ràng với cậu, rồi cậu cũng nhận ra lỗi lầm rồi lại xin lỗi tớ. Nhưng không được bao lâu mọi chuyện lại trở về quỹ đạo của nó. Tớ mệt mỏi! Có phải là do tớ là người chủ động bên cậu coi thường tớ hay không? Rồi tớ cũng chẳng buồn giải thích với cậu một câu nào nữa hết. Rồi hiểu làm chồng chất hiểu lầm. Và cuối cùng kết quả của muôn vàn hiểu lầm đó là - chia tay.

Tớ và cậu chia tay nhau vào một ngày mưa cuối tháng tư.

Đến tận bây giờ cậu cũng sẽ chẳng thể nào hình dung được hình ảnh khi đó của tớ đâu nhỉ? Tớ cứ như một người điên đi dưới làn mưa trắng xóa mặc cho những hạt mưa trũi hạt đâm thẳng vào mặt. Vì tớ tin khi con người ta đau lòng nhất đi dưới mưa thì mưa sẽ xóa hết những đau khổ đó!

Khóc lóc? Van xin? Quỵ lụy?

Tớ đều không có một chút gì cả. Tớ cứ thể mạnh mẽ tự mình vượt qua những ngày tháng sau chia tay với cậu. Hằng ngày tớ đều cố gắng cười nhiều một chút, sống vui vẻ hơn và cố gắng tỏ ra sau khi chia tay với cậu tớ vẫn ỔN.

Nhưng tất cả chỉ diễn ra khi có ánh nắng ấm áp của mặt trời, còn khi đêm về tớ sẽ dần biến thành một con người khác hẳn.

Cậu của năm đó sẽ chẳng thể nào nhìn thấy được một cô gái vì cậu dầm mưa suốt hai giờ để rồi sốt đến nổi sút nữa thì nhập viện.

Cậu của năm đó sẽ chẳng thể nào nhìn thấy được một cô gái trốn trong một góc phòng khóc đến cạn nước mắt vì cậu.

Cậu của năm đó cũng sẽ chẳng thể nào tìm ra một người yêu cậu ngu ngốc như tớ.

Là cậu của năm đó đã đánh mất tớ hay là tớ đã đánh mất cậu?

Tớ và cậu lại trở thành những đường thẳng song song chẳng thể nào cắt nhau...

Những tháng ngày cuối cùng của tớ khi còn học cấp hai cũng chẳng vui vẻ gì đâu nhỉ? Yến và Huy chia tay, Hân và người yêu cũng xảy ra mâu thuẫn rồi cãi nhau, nhóm bạn thân bốn đứa thì tan vỡ chẳng ai nhìn mặt ai.

Cậu và tớ cũng "đường ai nấy đi".

Có lẽ cậu sẽ mãi chẳng biết được những tháng ngày đó với tớ nó khủng khiếp đến mức độ nào đâu nhỉ? Tớ vừa ôm trong mình nổi đau xót vì cậu rời đi, vừa phải bên cạnh an ủi Yến không để nó quá đau khổ, vừa khuyên ngăn chuyện của Hân không để nó lựa chọn sai lầm, vừa phải tự mình chữa lành vết thương vì tình bạn thân rạn nứt... Lúc đó tớ thật sự rất cần một ai đó ở bên cạnh tớ, cùng tớ vượt qua những tháng đó, nhưng rất tiếc cậu đã rời xa tớ mãi mãi. Một mình tớ - cô gái năm mười lăm tuổi chống lại mưa bão của tuổi mười lăm.

Ngày tổng kết năm đó, chúng ta đến cả cái liếc mắt cũng không dành cho nhau cậu nhỉ? Cậu có bạn của cậu, cậu có hạnh phúc mới của mình. Còn tớ? Ngay cả can đảm đứng trước mặt cậu cũng không thể...

Năm tháng cấp hai cứ thế êm đềm mà trôi qua.