Nhìn thấy hai ông lão vừa rồi xuất hiện Trần phong miến cưỡng chống thân thể bị thương của mình lên nói.
“Phong nhi kính chào tam thúc, ngũ trưởng lão, cùng tiền bối”
Trần Thừa Khánh cùng vị ngũ trưởng lão kia thấy Trần Phòng hành lễ vội vàng đỡ hắn nói.
“Phong nhi, ngươi đang bị thương không cần phải lễ tiết như vây. Nào, mau đứng nên đi”
Nói rồi Trần Thừa Khánh lấy trong người ra một viên đan dược rồi đưa cho Trần Phong mà quan tâm nói.
“Con mau uông viên đan dược này vào trị thương đi, mọi việc ở đây hãy để ta cùng vai vị nhân huynh đây xử lý”
Trần Thừa Thiên nhìn về phía ngũ trưởng lão nói.
“Ngũ trưởng lão ngài khoan tham chiến vội, hãy ở đây chú ý, Phong nhi an toàn quan trọng hơn. Vị nhân huynh này, chúng ta cùng tiến nên”
Sau khi tam thúc Trần Phong dặn dò ngũ trưởng lão rồi quay qua ông lão râu bạc nói. Sau đó hai người lập tức phi thân vào chiến trường cùng lăm vị võ linh cảnh của tửu quán.
Lăm người Tử Y đang bị đánh cho chật vật không chịu nổi, thì bỗng từ phía sau xuất hiện hai bóng người cao lớn, hai người họ tỏa ra khí tức đều là võ linh cảnh cao thủ. Tử Y vui vẻ như bắt được vàng nhìn về hướng hai người đang phi thân tới nói.
“Đa tạ hai vị đạo huynh giúp đỡ, sau chận chiến này Vọng Lai Tử quán tất có hậu báo”
Một tiếng nói trầm ồn phát ra từ vị trung niên kia nói.
“Quán chủ không cần khách sáo, chuyện này là chuyện ta bắt buộc phải xen vào mà thôi”
Nói rồi ý rút trên người thanh huyền binh cấp bốn trung phẩm ra đánh tới một con dã thú gần đó, mà ông lão đi bên cạnh hắn cũng không chần chờ mà xuất chưởng đánh về mấy con dã thú đó. Co hai người tham gia, khiến cho áp lực của lăm người Tử Y giảm bớt rất nhiều, không còn chật vật như trước nữa.
Lúc này nàng mới có thời gian nhìn về phía hai người tiếp viện mới tới kia mà bất ngờ không ít. Vốn mới đầu nàng còn tưởng rằng hai người tới chỉ là võ linh cảnh thấp trọng. Nhưng không ngờ sau khi nhìn kỹ lại khiến nàng vui hẳn lên thầm nhủ.
“Kiếp nạn này coi như đã qua được rồi”
Đúng vậy hai người tới không phải ai khác mà là Trần Thừa Khánh và ông lão tán tu kia. Tử Y nhìn ra được tu vi võ linh cảnh bát trong của Trần Thừa Khánh cùng tu vi võ linh ngũ trọng của ông lão đó. Nàng không còn lo về đám dã thú trước mặt này rồi.
Ít ra Vọng Lai tửu quán sẽ không bị đám dã thú này phá. Chận chiến lại diễn ra gần một giờ đồng hộ nữa, núc này có một tiếng rống to của một con dã thú cấp bốn đang tuyệt vọng vang ra khiến mọi người sởn gai ốc.
Những vị khách vãng lai kia cùng tất cả nhân viên của Vọng Lai tửu quán thấy một chàng cảnh khiến họ như gặp thuộc kích thích, hưng phấn không ngừng hô hét. Phía xa xa, Trần Thừa Khánh đang cầm thanh kiếm trên tay không ngừng chém vào một con dã thú toàn thân đen thui, thân hình ló giống như một con sói lớn vậy.
Con dã thú đó có tên là Hắc Phong Lang, toàn thân đen tuyền, tộc độ nhanh như gió cho dù là cao thủ võ linh cảnh cao cấp cũng khó mà làm gì được nó. Vậy mà một màn trước mắt này khiến mọi người như bị đánh mất nhận thức của bản thân về loài dã thú này vậy.
Vốn dã thú Hắc Phong Lang đó có tu vi đạo hạnh đại thừa sơ kỳ, tương đương với nhân loại võ linh cảnh thất trọng, không ngờ bị Trần Thừa Khánh đánh cho thảm liệt như vậy. Trên thân nó bây giờ có vài chục vết kiếm chém của Tam đương gia Trần gia gây ra, máu từ đó không ngừng tuôn ra khiến con dã thú đó đau đớn không ngừng rống.
Một tiếng thét dài vang nên.
“Lưu Tinh Loạn Vũ, súc sinh chết đi”
“xuy, xuy”
Rồi một tiếng va chạm chân khí tỏa ra khiến khói bụi mờ mít, sau khi khói bụi tản đi hết mọi người ở hiện chường thấy một con sói to lớn không đầu đang lằm chết gí, còn bên cạnh nó là một người đàn ông chung niên đang ngạo nghê đứng trên lưng con soi.
Đúng là Trần Thừa Khánh sau khi thi triển chiêu kiếm kỹ thứ ba của Trần gia Lưu Tinh Kiếm quyết, Lưu Tinh Loạn Vũ. Trần Thừa Khánh một chiểu tiêu diệt một con dã thú cấp bốn trung thừa cảnh giới. Nhìn chiến tích bản thân mình, Trần Thừa Khánh hài lòng gật đầu.
Những người tham chiến ở đó thấy vậy không ngừng cổ động hét lớn chợ uy, ngay từ lúc đầu chận chiến tới giờ con người luôn rơi và thế yếu, bị lũ dã thú tân công làm tử thương không ít. Nhưng Trần Thừa Khánh lại là người mở màn cho cuộc thảm sát dã thú cấp cao ở đây thử hỏi ai không hưng phấn.
Bớt được một con dã thú cấp bốn là tăng thêm một phần thắng, tiếp đó là liềm vui nối tiếp niềm vui, Tử Y vốn là cao thủ võ linh cảnh cửu trọng, bản thân nàng bị một con dã thú cấp bốn đỉnh cấp sơ kỳ tương đương với võ linh cảnh cửu trọng sơ kỳ cùng một con dã thú cấp bốn đại thừa đỉnh phong vậy công.
Nay có thêm người giúp đỡ cùng việc Trần Thừa Khánh giết chết một trong mười con dã thú cấp bôn ở đây, khiến cho toàn cục cuộc chiến của nhân tộc được chia giảm áp lực. nhân cơ hội đó Tử Y tung một chưởng tuyệt chiêu kết liễu một con dã thú cấp bốn đại thừa đỉnh phong.
“Tử Khí Triều Nguyên”
Một chưởng đánh ra khiến cho không khí xung quanh quay cuồng như báo táp, khói bụi bốc lên như những dòng lốc xoáy. Chúng cuốn bay gần như mọi thứ trên đường đi. Một chưởng đó đập vào con dã thú hình như con chăn xanh lớn kia khiến ló bay xa tới vài mét.
Đầu bị chấn vỡ, máu từ vết thương không ngừng tuôn ra, vì hình thể to lớn tới vài mét nên máu con chăn đó cùng không ít, chúng chảy ra thấm đẫm cả một vùng đất quanh đó. Thấy đồng bọn lần lượt bị giết, con dã thú cấp bốn thủ lĩnh kia rống nên như tiếng sư tử, nó điên cuồng táp về phía Tử Y. Tử Y vừa đánh chết một con dã thú đang hưng phấn, lại gặp đối thủ nặng ký lần lữa đánh tới, khiên nàng càng đánh càng hăng, vung một chưởng tiếp tục đánh với con dã thú hình thù như sư tử mà cũng không giống kia. Hai bên lần lữa rơi vào giằng co.
Hiện tại, nhân tộc và dã thú có thực lực võ linh cảnh và dã thú cấp bốn tương đương nhau. Mà phía bên những cao thủ võ sư đã dần dần ổn định thế cuộc, tạm thời cầm chân được đám dã thú cấp ba, cấp hai tấn công sâu vào tửu quán.
Trần Phong sau khi uống viên đan dược chị thương của tam thúc hắn đưa cho, rồi hắn ngồi vận khí trị thương, sau một giờ. Thương thế trên người lúc này cũng đã khôi phục được bảy tám phần, đúng là viên đan dược mà tam thúc hắn đưa phẩm cấp không thấp mới có thể trong thời gian ngăn đem thương thế của hắn khôi phục nhanh như vậy.
Nhìn ngũ trưởng lão vẫn đứng hộ pháp bên cạnh, Trần Phong mang vẻ mặt đầy biết ơn, cùng cảm tạ nói.
“Ngũ trưởng lão, Phong nhi thương thế đã khôi phục được bảy phần rồi, có thể tự lo cho an toàn bản thân được. Ngài mau đi giúp tam thúc cùng quán chủ, chỉ cần đẩy lui được đám dã thú cao cấp đó thì chận chiến hôm nay phần thắng sẽ thuộc về nhân tộc chúng ta”