Ngũ trưởng lão nghe Trần Phong nói vậy trong lòng cũng rục rịch, lão cũng đã nín nhịn không được nữa rồi, nhưng để cho an tâm ngũ trưởng lão vẫn quay qua Trần Phong. Cầm lấy cánh tay hắn nên bắt mạch kiểm tra, sau một hồi dùng linh khí bản thân mình thám hiểm khắp thân thể Trần Phong, không thấy hắn có gì đáng ngại nữa, ngũ trưởng lão mới nói.
“Phong nhi ngươi nên ở lại đây không vội tham chiến, chận chiến này chúng ta thắng chắc rồi. Nhớ chú ý an toàn của bản thân là quan trọng nhất”
Nói rồi vị ngũ trưởng lão đó phi thân nên như tên bắn nao về phía tam thúc Trần Phong trợ chiến. Con người đang dần lắm dữ thế thượng phong trước đàn dã thú lớn đó, nhất là từ sau lúc mấy người Trần Thừa Khánh và ngũ trưởng lão của Trần gia tham chến đã dần thay đổi thế cục.
Ngũ trưởng lão thực lực cũng không thấp, y thân là một trong những người có thực quyền lớn nhất Trần gia, trong đám trưởng lão đó cũng có thể xếp hàng thứ năm, hiển nhiên ty vi của ông ấy không thấp. Sau khi tham chiến ngũ trưởng lão như vị mãnh tướng nao vào một con dã thú cấp cấp bốn trung thừa hậu kỳ mà chém giết.
Bên này Trần Phong sau khi thương thế trên người khôi phục được bảy phần, cũng không nhịn nổi mà tiếp tục cầm lấy thanh kiếm trên tay, tiến tới con dã thú nhị cấp trước mặt mà đánh. Rất nhanh cuộc chiến của con người và đám dã thú đó lại diễn ra hơn một giờ nữa, hai bên đều có thương vong không nhỏ.
Trần Phong lần thứ hai tham gia chận chiến đã rút được kinh nghiệm rất quý báu đó là. Trong một chận chiến lớn với đám dã thú này thì không nên thể hiện thực lực quá ưu việt cảnh giới, nếu làm vậy sẽ rất dễ bị rơi và tầm ngắm của đám dã thú còn lại. Từ đó chình là tự tạo phiền phức cho mình, thậm chí còn dẫn đến việc có dã thú thực lực cao cường hơn ra tay đối phó.
Chình vì vậy, hành vi khoe khoang chiên lực một cách quá lộ liễu cùng không khiêm tốn là hành vi ngu xuẩn. Giống như vừa rồi Trần Phong, hắn một chưởng đập chết mấy con dã thú khiến chân khí trong người hao hết, đẩy bản thân vào hoàn cảnh xấu, cũng lúc đó hắn cũng khiến mấy con dã thú cấp hai khác cao cấp hơn chú ý tới.
May mà lúc nguy cấp nhất thì có tam thúc và ngũ trưởng lão tới cứu, nếu không e là bây giờ Trần Phong đã bị dã thú đó xé thành nhiều mảnh rồi. Chận chiến ác liệt vẫn diễn ra nhưng khác ở chỗ là hiện tại đã có rất nhiều dã thú bị con người tiêu diệt.
Nhất là đám dã thú cấp bốn kia, mới đầu chúng tới tấn công tửu quán có tất cả mười con, ép cho những người ở đây rơi và tình thế nguy hiểm, ngay cả, lăm người Tử Y cũng sém không chịu nổi mà bị chúng quần cho đến chết.
Nhưng đến gần giây phút quan trọng, cao thủ của Trần gia cùng một vị cao thủ tán tu cũng vừa kịp tới lơi tiếp viện, từ đó con người mới dần đảo ngược tình thề.
Sau nhiêu giờ ác chiến, đàn dã thú cấp bốn có mười con nay chỉ còn lại một nửa, chúng đang bị tám vị cao thủ võ linh cảnh nhân tộc vây công. Còn đàn dã thú cấp ba, cấp hai khác dưới sự có gắng của những vị khách vãng lai và nhân viện phục vụ của tửu quán cùng thêm trận pháp bảo vệ khiến họ miễn cưỡng chống lại mấy trăm đầu dã thú.
Trong hơn một trăm người tại tửu quán tại đây cũng có không ít nhân vật lợi hại, có thực lực rất cao, một người có thể chảm sát mấy đầu dã thú cùng giai thực lực, thậm chí còn mạnh mẽ hơn là giết được dã thú có thực lực cao hơn bản thân như Trần Phong vậy.
Chiến chường bên này, Tử Y và Trần Thừa Khánh hai người một là cao thủ có linh cảnh cửu trọng, một là cao thủ võ linh cảnh bát trọng đang cùng vây đánh con dã thú cấp bốn đỉnh phong đó. Tuy hai người có thực lực rất cao đều là những cao thủ tuyệt đỉnh trong đồng cảnh giới, những cùng vây công con da thú cấp bốn này vẫn không thể nhất thời hạ sát nó.
Con dã thú thủ lĩnh là loài dã thú lai sư tử, toàn thân tuy có vẻ giống vua thảo nguyên những lại bao phủ toàn thân vẩy giáp, cứng cáp vô cùng. Trần Thừa Khánh, võ linh cảnh bát trọng công kích nên người nó lại không tạo ra quá nhiều tổn thương. Nó có ưu thế hình thể cùng khả năng phòng ngự kinh khủng, dù hai người hợp sức mới miễn cưỡng đánh nó trọng thương.
Con dã thú đó dù sao cũng là dã thú cấp bốn đỉnh phong, linh trí đã bắt đầu có không sai biệt nắm nên khí thấy bản thân bị thương, cùng bị hai cao thủ nhân loại vây công, biết bản thân không thể thắng liền có gắng chạy trốn. Nhưng, như đã nhận ra y nghĩ chạy trốn đó của nó, hai người Tử Y và Trần Thừa Khánh phản ứng rất nhanh.
Hai người phân biệt tách rời nhau bao vậy lại trước sau con Kim Giáp Sư đó, khiến cho nó không có đường chạy. Bị vậy công không có đường chạy trốn, con Kim Giáp Sư đó lần lữa giống lên một cách giận dữ. Nó như ra hiệu cho đám thú cấp thấp kia rút lui vậy.
Kim Giáp Sư đó lần lữa tấn công về phía Trần Thừa Khánh, nó biết trong hai người Trần Thừa Khánh có thực lực thấp nhất, vậy nên nó chọn y là nơi phá vòng vây. Đã đoán được ý nghĩ này của nó, Tử y sao có thể để nó dễ dàng rời đi như vậy, nàng lần thứ hai vận dùng tuyệt chiêu đánh về con dã thú đó.
Còn Trần Thừa Khánh bị con dã thú đó nhắm vào trực diện, y không phải đối thủ của nó, nhưng vẫn cắn răng huy động thanh huyền binh cấp bốn trung phẩm trong tay đánh về phía Kim Giáp Sư. Rồi hai tiếng va chạm mạnh mẽ vang nên.
“Tử Khí Triều Nguyên”
“Lưu Tinh Bái Nguyệt”
“Ầm”, “xuy”
Con Kim Giáp Sư ở giữa bị hai đầu hai đòn công kích mạnh mẽ như vậy đánh đến chỉ còn nước điên cuồng giống to nao về phí trước. Trần Thừa khánh sau khi đánh ra tuyệt chiêu kiếm kỹ Trần gia, khiến linh khí trong người hao không còn bao nhiêu, hắn hiện tại đã không còn sức lực cản trở Kim Giáp Sư.
Trần Thừa Thiên có dùng toàn bộ linh khí còn sót lại trong người, nhảy ra khỏi vị trí đang đứng, nhưng tốc độ của y không nhanh hơn Kim Giáp Sư, bị một trảo của nó đánh lên lưng. Lập tức Trần Thừa Khánh chỉ cảm thấy cơ thể như bị một búa trời giáng, khiến y lập tức phun ra một bụng máu mà năn mấy vòng trên mặt đất ngất đi.
Còn về con Kim Giáp Sư kia bị một kiếm và một chưởng của Trần Thừa Thiên và Tử Y thì bị thương không nhẹ, chô vết thương vẩy giáp bong, chóc ra không ít. Sau khi đánh bay Trần Thừa Khánh, nó không dám tham chiến mà vội phi thân vào trong rừng chốn mất.
Trần Phong đang chuy đuổi đám dã thú cấp thấp bị thương chạy chậm phía sau đàn thì thấy tam thúc của mình bị con Kim Giáp Sư một trảo đánh bay, trong lòng lo lắng hoảng loạn, vội chay tới chỗ Trần Thừa Khánh ngất đi.
“Tam thúc người có sao không, người nhất định không được xảy ra chuyện gì đó”
Trần Phong vội tới đỡ y lên không ngừng lo lắng hỏi. Lúc đó ngũ trưởng lão cũng đã đi tới, lão lấy ra một viên thuốc trong người ra, nhét vào miệng Trần Thừa Thiên rồi vội dùng linh khí của bản thân hòa tan dược lực giúp Trần Thừa Khánh trị thương.
Sau một hồi dùng đan dược khí sắc của tam thúc Trần Phong đã tốt hơn rất nhiều, không còn nguy hiểm tới tánh mạng nữa.
Chận chiến với dã thú đã chấm dứt, bên phía tửu quán và những vị khách vãng lai đã chiến thắng, tuy nhiên họ thương vong cũng không nhỏ. Ban đầu tất cả hơn một trăm năm mươi người mà hiện tại số người sống sót còn lại không tới một trăm.