Bên trong sơn động, Lý Thất và Tiểu Mỹ vẫn không hề hay biết Diêm Vương đang đến gần, hai người họ vẫn cứ thoải mái tình tứ với nhau.
“Thất ca mau uống thêm chút rượu nữa. Để muội đút cho huynh.”
“Từ khi tên Vương Đại đó mất, cùng hai người Cao Dương và Tiểu Hạ rời đi cuộc sống của chúng ta thật thoải mái, không cần phải vụng trộm như trước nữa”
Bên ngoài, Trần Phong nghe được như vậy, hắn cũng minh bạch, không ngờ tên Vương Đại đó lại chết dưới đám Hắc Phong Lang đó. Lúc Vương Đại chặn hậu cho đám người họ, Trần Phong cũng đoán được hắn tám phần là sẽ mất mạng nhưng vẫn còn chút hy vọng.
Vừa rồi Tiểu Mỹ nói như vậy cũng khiến Trần Phong cảm xúc lẫn lộn, hắn tuy không ưa đám người Lý Thất nhưng Vương Đại lại khiến cho Trần Phong thấy thiện cảm, không ngờ hắn chết đi như vậy mà vẫn bị cắm sừng.
Còn hai người Cao Dương và Tiểu Hạ không cần nói Trần Phong cũng biết, không có Vương Đại, tiểu đội của họ tan rã đã là truyện bình thường. Cứ như vậy Trần Phong vẫn đứng ở ngoài cửa kiên nhân nhìn hai người Lý Thất và Tiểu Mỹ tình tứ với nhau mà đợi thời cơ ra tay.
Hắn biết hai người họ đã uống không ít rượu, nhưng dù sao tất cả người ở đây đều là người luyện võ, cơ thể khỏe mạng hơn người bình thường rất nhiều. Nhất là tên Lý Thất đó vậy mà lại là cao thủ võ sĩ cảnh thất trọng sơ kỳ. Trần Phong thấy vậy chỉ đành đợi cho họ uống nhiều rượu hơn, mất cảnh giác rồi ra tay tập kích bất ngờ.
Lý Thất và Tiểu Mỹ hai người vẫn nói những lời đường mật với nhau, họ giống như đang tra tấn tinh thần của Trần Phong vậy. Thời gian trôi như thoi đưa, Trần Phong kiên nhân đợi tới quá đêm thì tình hình thay đổi.
Hai người Lý Thất và Tiểu Mỹ không đi ngủ mà có vẻ họ muốn làm gì đó?
Lý Thất đang cùng Tiểu Mỹ uống rượu, hắn bất ngờ vung tay đem thân thể xinh đẹp của Tiểu Mỹ và lòng, bàn tay thì không ngừng tham lam du tẩu trên cơ thể nàng. Bị Lý Thất tập kích như vây, Tiểu Mỹ không những không có phản kháng mà ngược lại tỏ vẻ nũng nịu nói.
“Ai da, Thất ca huynh làm gì vậy, bên ngoài còn có người đó. Ta không muốn bị chúng bắp gặp đâu”
Tuy nói như vậy nhưng hai tay ả lại vòng qua cổ Lý Thất mà bám lấy như dính vào hắn vậy. Nghe tình nhân của mình nói vậy Lý Thất lại cười lên một cách vô lại nói.
“Ha ha nàng yên tâm ba tên đó uống không ít rượu, ta sợ rằng giờ này chúng đang ngủ không biết trời đất gì rồi. Với lại ta có biểu thị qua, kêu ba huynh đệ chúng đêm nay nhường sơn động này cho hai ta. Vậy nên cục cưng của ta, nàng yên tâm đi”
Không để cho Tiểu Mỹ cơ hội đáp chả, Lý Thất ngay lập tức cúi người xuống hôn nên đôi môi đỏ của Tiểu Mỹ, còn bàn tay kia của hắn thì không ngừng du lịch khắp thân thể trong lòng.
Trần Phong là một thiêu niên tràn đầy sức sống, nhìn thây cảnh như vậy, nghe được những thứ đó, tuy trong lòng thì không ngừng mắng hai người đó là gian phu dâm phụ nhưng bản thân hắn lại khó mà bình tình được. Trần Phong không ngừng âm thầm vận chận khí điều hòa bản thân. Vì báo thù hắn nhất định không được manh động.
Phía bên trong động Lý Thật ngày càng mạnh tay hơn, hắn dứt khoát cởi bỏ lớp áo ngoài của Tiểu Mỹ ra, để lộ ra cái yếm đỏ hồng mê người cùng đôi ngọc phong cao vút. Hắn ta không ngừng dùng bàn tay mình nhào nặn trên đôi phong sơn nhu tình của Tiểu Mỹ, khiến cho nó biến dạng không ngừng.
Trong lòng Lý Thất, Tiểu Mỹ được hắn chăm sóc như vậy thỉ cả thân hình không ngừng run rẩy uốn éo. Cùng đó trong miệng nàng cũng không ngừng phát ra những âm thanh ma mị như làm mất hồn người nghe.
Rồi chả mấy chốc hai thân thể của hai người Lý Thất và Tiểu Mỹ cùng dính vào mấy nhau, hai thân thể như con rắn cuốn lấy nhau như sam, cùng đó là những âm thanh kỳ dị, có nhịp điệu phát ra không ngừng.
Bên ngoài cửa động, Trần Phong cùng lóng như lửa thiêu, hai mắt thì mở to tròn nhìn cảnh tượng hương diễm đang diễn ra bên trong sơn động. Lúc này Trần Phong gần như bị hóa đã, không còn biết gì nữa, hắn bị cảnh tưởng bên trong làm cho không biết phải làm sao.
Nhìn hai thân thể không mảnh vải che thân đang không ngừng lăn lộn, dinh với nhau trong động cùng với âm thanh.
“Bạch, bạch, bạch....”
Không ngừng vang lên, khiên cho chân khí trong cơ thể Trần phong luân chuyển liên hồi, kinh mạch toàn thân hắn căng cứng như muốn nứt ra. Sau một hồi thất thần, Trần Phong bàng hoàng tỉnh lại do cảm giác khó chịu từ kinh mạch trong người và chân khí bị đảo ngược gây ra.
Do hắn dùng bí pháp ẩn lấp khí tức, khiến khí huyết cùng hơi thở của mình được dấu đi. Nhưng nhìn cảnh tượng đó khiến hắn khí huyết bị đảo ngược, chân khí mất kiểm soát mà xuýt bị nội thương.
“Không thể tiếp tục như vậy được”
Trần Phong biết chuyện cứ như vậy thì sẽ không ổn vì vậy hắn quyết định rất nhanh, không do dự. Khí thế trên người hắn tỏa ra mạnh mẽ cùng sắc bén, thanh huyền bình nhị cấp trong tay rung lên.
“Lưu Tinh Dạ Nguyệt”
“Đôi gian phu dâm phụ đi chết đi”
Kiếm khí mạnh mẽ lao nhanh tới chỗ hai người Lý Thất và Tiểu Mỹ. Còn hai người họ đang mải vui vẻ hưởng lạc thì không có để ý tới Trần Phong ra tay, cho tới khi thanh kiếm của Trần Phong chỉ cách hai người có vài bước chân thì bọn họ mới nhận ra.
Lý Thất nhanh chóng vùng người từ trên cơ thể Tiểu Mỹ đứng dậy, kèm theo đó hắn kéo theo nàng cố chánh chiêu kiếm đó của Trần Phong. Nhưng do bị tập kích rơi vào thế bị động không có cảnh giác, cùng với khoảng cánh quá gần nên Lý Thất và Tiểu Mỹ hai người không kịp chánh hết một kiếm đó.
Tiểu Mỹ trực tiếp bị một kiếm đâm xuyên tim, còn bên cạnh Lý Thất bị kiếm khí của Trần Phong đánh cho bay nên va vào vách đá, bị thương không nhẹ. Tuy Lý Thất tu vi cao hơn Trần Phong nhưng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy thì cũng vô dụng. Hắn tuy may mắn thoát được một chiêu, nhưng không đại biểu hắn có thể chánh mãi.
Lý Thất kinh hoảng sau khi bị đánh bay nên vách đá thì đứng dậy nhìn thi thể Tiểu Mỹ căm hận quát.
“Người là kẻ khốn kiếp nào?”
Nhưng Trần Phong vẫn vờ làm ngơ không nghe thấy hắn nói gì, Trần phong không để cho Lý Thất cơ hội phản kháng, hắn tiếp tục huy động thanh kiếm chém về phía Lý Thất.
Chưa kịp biết câu trả lời, Lý Thất đã thấy ánh kiếm nao tới, hắn không có giám suy nghĩ nhiều vội vàng thôi động toàn bộ tu vi bản thân chánh đi.
Nhưng hắn vừa phi thân nộn mấy vòng trên không trung thì một thủ trưởng mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực y.
“Phốc”
Tiếp đó thân thể Lý Thất như một đạn pháo bay đâm thẳng vào vách đá, cả cơ thể Lý Thất lúc đó bị biến dạng nặng nề. Hắn tuyệt khí bỏ mình tại chỗ, trước khi chết hắn mới kịp nhìn người ra tay với mình là ai. Chỉ có điều khi nhìn thấy thân ảnh đó thì hai mắt hắn trợn chừng không giám tin, cứ thế mà chết đi.
Nhìn hai thi thể trong động, Trần Phong nhếch miệng nên cười với nụ cười khoái trá cùng quỷ dị, hắn lẩm bẩm nói.
“Hai người đúng là có số hưởng, đúng là làm quỷ cũng phong lưu”