Sau đêm hôm đó, Trần Phong rời đi khu vực ngoại vi Vô Tận Sơn Mạch, hắn tìm tới một tiểu trấn gần đó, đem tất cả những vật phẩm của đám người tiểu thất đổi thành đồng vàng.
Trong trấn, Trần Phong sau khi đổi được vật phẩm thì khiến hắn khá cao hững bởi những thứ đó đổi được tới cả mấy ngàn đồng vàng. Hắn quyết định phải đánh một bữa thật đã. Dù sao mấy tháng qua, Trần Phong toàn ở trong rừng, tuy được ăn dã thú nhưng dù sao cũng không bằng được đồ ăn ở tửu quán.
Chọn một cái tửu quán lớn trong trấn, Trần Phong bước vào, hoàn cảnh ở trong quán nhìn có vẻ không được như những tửu quán xa hoa ở Vọng Long Thành mà Trần Phong đã từng ăn. Nhưng đây chỉ là một cái trấn nhỏ, nhân khẩu có mấy ngàn, không thể so sánh với đại thành như Vọng Long Thành được.
Vào quán Trần Phong tự trọn cho mình một cái bàn chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Ngay núc đó từ đâu chạy tới một tên phục vụ tay cầm thực đơn, tay cầm khăn tới hỏi.
“Không biết khách quan cần gì? Quán chúng tôi mười dặm quanh đây nổi tiếng với rất nhiều món ăn đặc sản. Không biết quý khách chon món gì?”
Đánh gia tên phục vụ trước mặt, thật khiến Trân Phong bất ngờ, bởi chỉ là một tên phục vụ nho nhỏ tại đây vậy mà ắn lại có tu vi võ sĩ cảnh nhất trọng.
“Xem ra nơi này cũng không tầm thường”
Trần phong âm thầm cảm thán trong lòng.
“Được rồi, vậy ngươi cho ta chút thị và chút đồ ăn là được rồi, đúng rồi đem cả chút rượu nữa”
Nói rồi Trần Phong lấy trong người ra mấy đồng vàng lém qua tro tên phục vụ đó. Khiến hắn mặt mày vui vẻ như nở hoa đáp lại.
“Tạ ơn khách quan, phiền ngài chờ một lát, đồ ăn sẽ đem tới liền”
Rồi hắn nhanh nhảu quay người rời đi.
Từ khi Trần Phong rời khỏi Vong Long Thành tới đây lịch lãm thì tính ra cũng được nửa năm rồi. Nhìn như đơn giản chỉ là ra ngoài lịch lãm không thôi nhưng chính Trần Phong cũng không ngờ bản thân hắn chỉ trong vòng thời gian ngắn như vậy mà đã trải qua không biết bao nhiêu lần nguy hiểm tới tính mạng.
Cũng trong thời gian này hắn đã trưởng thành lên không ít, tu vi của Trần Phong hiện đã là võ sĩ cảnh ngũ trọng thiên đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lục trọng. Trần Phong đang ngồi vừa ăn vừa suy nghĩ những truyện bản thân mới chải qua trong thời gian qua thì hắn bị những tiếng bản luận, xì xào gây chú ý.
“Các ngươi đã biết truyện gì chưa, nghe nói lão Đỗ ở đầu trấn trong một lần vào rừng săn dã thú đã vô tình phát hiện ra một cái hang động rất kỳ lạ. Thấy vậy hắn đã vào xem thử vậy mà xuýt nữa mất mạng.”
“Có chuyện đó sao? Rốt cục bên trong hang động đó có gì mà khiến não Đỗ đó xuýt mất mạng vậy? Ta được biết não Đỗ tuy đã năm mươi tuổi nhưng thực lực cũng không thấp đâu, hắn vậy mà là võ sĩ cảnh thất trọng đó”
“Đáng sợ vậy, võ sĩ cảnh thất trọng vào trong đó mà cũng gần mất mạng, rốt cuộc thứ bên trong động là gì vậy.”
Có người bên cảnh mấy tên nam tử đáng uống rượu say khướt hỏi. Mấy tên kia cũng không có trả lời ngay mà chỉ nhìn y với một ánh mắt thâm ý.
“Hắc hắc, ta cũng nghe nói đã có không ít người tò mò mà cũng đã vào cái hang động đó. Nhưng có điều là chưa có ai thấy họ từ đó đi ra cả, từng có người nói trong đó có dã thú cường đại. Cũng có người đó là mộ thất của một vị cường giả nào đó, bên trong có cơ quan khiến ai vào đó cũng bị mất mạng.”
Tên nam tử say rượu kia vừa nói xong khiến tất cả mọi người nghe được đều hít một hơi thật sâu bởi khiếp sợ. Nếu mọi việc như tên đó nói là thật là trong thời gian ngắn xắp tới thì cả trấn này e là sẽ không được yên ổn.
Trần Phong nghe được chuyện như vậy cũng thấy mơ hồ, khó tin nhưng sau khi suy nghĩ một lúc hắn cũng có kết luận rằng. Khả năng xuất hiện dã thú lợi hại là rất thấp bởi trung quanh mười giặm gần đây thường hay có nhân loại sinh sống nên không có khả năng xuất hiện dã thú lợi hai. Vậy chỉ còn có một khẳ năng, đó là sơn động đó rất có thể là mộ địa của một vị cường gải nào đó.
Mới nghĩ tới đó là cả người Trần Phong cũng hưng phấn run lên, phải biết những cao thủ trước khi chết mà có thể tự lập ra mộ thất hay những người được an táng tỏng những ngôi mộ thất lớn. Phần lớn đều là những vị cao thủ tuyệt thế khi còn sống, chính vì vầy trong mộ địa của họ rất có khả năng còn có công pháp hay huyền binh, thậm chí là đan dược lợi hại tuần táng theo.
Chỉ cần vào được mộ địa của họ, nhận được những thứ đó thì sẽ khiến cho cá nhân hay tổ chức nào đó đạt được mộ địa trong thời gian ngắn thực lực sẽ tăng lên rất nhiều. Trần Phong cũng muốn thử vận may của mình, ai biết hắn sẽ kiếm được thứ gì.
Nhanh tróng dùng bữa, sau đó Trần Phong kêu tên phục vụ vừa rồi cho hắn thêm mấy đồng vàng rồi hỏi chi tiết về cái sơn động đó. Sau một hồi hắn rốt cục cũng minh bạch, sơn động đó cách tiểu trần về hướng Đông hơn chín giặm đường. Đã từng có không ít người vào đó nhưng mà người có thể an toàn ra ngoài thì gần như không có ai.
Chỉ cần là những ai tò mò vài trong sơn động đó tì không có mấy ai may mắn trở ra được. Nếu có may mắn ra ngoài được thì đa số thần chí của họ đều không rõ ràng, bởi kè thì bị điện, kẻ thì bị trúng độc tàn phế, điều này khiến nhiều người sinh ra tâm lý hoảng sợ không giám tới gần sơn động đó.
Nhưng không phải ai cũng vậy, mà còn có không ít những kẻ liều mạng tò mò như Trần Phong vậy, không ít người cũng không nhìn được lòng tham và sự tò mò mà đã tới sơn động đó. Trần Phong cũng không có chậm trân, hắn thôi động toàn thân tu vi, thi triển thân pháp nhanh nhất hướng phía đông tiểu trấn nao tới.
Sau nhiều giờ di chuyển, cùng bán theo những người phía trước, Trần Phong cũng tìm được nơi hạ lạc của sơn động thần bí đó. Tới nới, Trần Phong thấy trước cửa sơn động đó vậy mà còn có không ít người tới, họ bao lại cửa sơn động. Đã có không ít người vào trong sơn động đó rồi mà không thấy ai bình an rời khỏi, mọi người chỉ biết đứng ngoài cửa đó mà chờ đợi.
Trần Phong cũng không muốn là người khác chú ý tới mình, sau khí tới nơi hắn nhanh trong tiếp cận cửa hang động, lúc này khí tức trên người hắn cũng được giấu đi.
Bên ngoài cửa động có khoảng hơn hai mươi người đang đứng chực chở hang sơn động lấn lữa mở ra. Trong số họ có người tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chán nản cùng mấy người đồng bọn tán dóc, còn một số người thì lại dứt khoát ngồi đả tọa một chố. Không có ai tỏ vẻ muốn rời đi cả.