Luyện Vũ Tu Thần

Chương 64: Thi độc cùng cương thi.

Sau một hồi như mất kiên nhẫn tên cao thủ võ sư họ Lý kia cũng tiến tới Trần Phong hạ giọng nói.

“Không biết vị tiểu huynh đệ này tại sao lại nói vậy, căn cứ vào đâu mà ngươi lại nói Trương Bảo này đã bị trúng độc trên, mà trước đó mọi người có thể đều thấy hắn tấn cống ta bị ta giệt sát đi”

Bị một tên cao thủ võ sư cảnh hỏi như vậy, Trần Phong không nhưng không có cảm thấy áp lực cùng cảm thấy không thoải mái gì. Trong gia tộc hắn, cao thủ võ sư có ít sao, tính sơ sơ cũng có cả trăm người, chưa kể tới thập đại kim bài trưởng lão trong gia tộc.

Có ai không phải là đại cao thủ võ linh cảnh, huống chi tên họ Lý này mới chỉ là võ sư nhị trọng, đối với những người ở đây mà nói quả thật đã là cao thủ đệ nhất. nhưng trong mắt Trần Phong hắn chỉ được coi là một đối thủ cưởng hãn thôi.

Tên họ Lý kia thấy Trần Phong lâu vậy mà không có trả lời bản thân, định dùng khí tràng bản thân ra hăm dọa. Cúng là lúc đó, Trần Phong mở miệng nói.

“Theo tại hạ trong cổ tịch của gia tộc biết được, thì biểu hiện của tên Trương Bảo này cũng sự biến dạng của cơ thể hắn. Thì đây rõ ràng là biểu hiện của việc trúng thi độc”

“Chắc có một số vị ở đây không biết thi độc là gì đi? Để ta nói rõ cho mọi người hiểu. Thi độc là một loại độc tố từ trên thì thể, chỉ cần xác chết không phân hủy, lâu dần trên thi thể đó sẽ xuất hiện thi độc. Mà thi thể đó cũng biến thành thây ma có sức sát thương rất lớn”

“Người trúng thi độc, rất nhanh cũng bị thi độc ăn mòn ý thức mà cũng biến thành một dạng thây ma. Loại thây mà này rất lợi hại, bởi bản thân mất ý thức, không còn biết sợ cùng cảm thấy đau, chúng điên cuồng tấn công nhưng vật sống, vì vậy nhưng thây mà cùng với võ giả cùng cấp đối chiến thì có lợi thế rất lớn”

“Ta nói như vậy, mọi người hẳn là hiểu ý ta chứ”

Trần Phong kiên nhân giảng giải những gì mình biết về thi độc nói cho mọi người, vừa nói xong, hắn nhìn đám mấy chục võ giả xung quanh thì càng khiến không có gì để nói. Bởi một đám người họ ai nấy khuôn mặt đều trắng bệch không có chút huyết sắc nào cả.

Đương nhiên là họ bị điều Trần Phong nói cho làm sự ngây người rồi. Rồi vài dây sau tên họ Lý kia mới tử khiếp sợ trong tâm tình lại nhìn Trần Phong hỏi lại một lần lữa.

“Như tiểu hữu nói vậy hẳn là tỏng sơn động này có tồn tại thây ma hay sao?”

Trần Phong đương nhiên không có lói câu nào nữa, hắn chỉ gật đầu ra vẻ khẳng định ý kiến của bản thân. Nhưng đám võ giả kia thấy vậy thì lại một lần lữa bị dạo cho sợ cứng người, thân chí có một tên còn không kìm được bản thân sợ tới phát run lên từng đợt.

Một tên võ giả võ sĩ cảnh lục trọng trong đám người chợt lên tiếng.

“Hay là chúng ta rời khỏi đây thôi, ta thấy tỏng động này quả thật là rất quỷ dị”

Trần Phong nghe vậy chỉ cười nhạt nói.

“Đã muộn, ngay khi chúng ta bước vào sơn động này thì cửa đã đã tự động đóng lại. Không cách nào mở ra, bây giở chúng ta chỉ còn cách mạo hiểm sông vào trong động thử tìm xem có lối ra nào khác không”

Cà đám người bắt đầu tỏ vẻ chán chường cùng sợ hãi.

“A, a”

Họ chưa kịp như vậy bao lâu thì lại một âm thanh kêu thảm vang lên, khiến cả đám người kinh hồn vội cảnh giác xung quanh.

“Là lão Đổng, hắn ta nhất định bị thây ma bắt đi rồi”

Một tên nam tử nhỏ bé cả người không ngừng run rẩy nói ra. Trần Phong nhì tên họ Lý kia nói, chúng ta không thể ở đây chở chết, chỉ còn cách tiến về phía trước thì mới có cơ hội sống. Tên đó cũng tỏ vẻ đồng ý, hắn hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí rồi quát.

“Tất cả xốc lại tinh thần cho ta, ai không muốn chết ở đây thì mau chóng theo ta vào đó, đem đám thây ma đó đồ sát rồi lấy bảo vật ra khỏi đây”

Lời tên đó như liều thuốc chợ tim cho mọi người vậy, nhắc tới bảo vật thì ai nấy đều tinh thần tốt hẳn nên, đúng vậy, con người vốn có bản tính tham vọng. Cho dù đứng trước cái chết nhưng chỉ cần khiến họ có lại sự tham vọng đó thì đừng nói kêu họ chết một lần, mà cho dù họ có phải chết cả chục lần đi nữa họ vẫn sẵn sàng.

Mà đám võ giả cấp thấp này đúng là điển hình như vậy, cả đám mấy chục người liều mạng tiến về phía trước, tróng đó Trần Phong cũng bám theo đám đông. Đi được đoạn đường khoảng vài trăm mét, mấy chục người họ lại rơi vào thế công của mấy mười mấy con thây ma.

Nhìn mười mấy con thây ma, toàn thân đen thui, với vẻ ngoài biến dạng dị hợm cùng múi xú uế trên người chúng bốc ra. Mấy chục võ giả họ không ít người bị dạo cho thất kinh bát đảo, có người không kiềm được mà trực tiếp bị nôn mửa tại chỗ.

Trần Phong cũng bị làm kinh hãi không kém, quả thật mười mấy con thây ma này thật sự quá kinh tởm đi. Toàn thân chúng được quấn bởi loại vài thần bí có màu đen thui củng trên da đám thây ma đó có không ít khối u nhọt lỗ chỗ tỏa ra mùi hết sức khó chịu.

Nếu như là người tâm lý kém ở đây nhìn thấy rất có thể trực tiếp bị dọa ngất đi ấy chứ, nhưng cả đám người ở đây có ai không phải thân chải qua bao chém giết, tinh thần của họ có thể nói là vững như đá, cứng như thép. Vậy mà vẫn bị đám thây ma này dọa cho kiếp đảm như vậy.

Hai bên nhìn thấy nhau đương nhiên sẽ không đứng nhìn, vì vậy cả đám võ giả sau khi thích ứng cùng thấy đám thây ma đó tấn công tới, mạng sống đang bị uy hiếp ngay trước mắt. Thế là cả hai bên nao vào hỗn chiến, mấy chục võ giả nhân loại vây công hơn mười thây ma, lại trong trạng thái tu vi hai bên không chênh lệch nhiều thì đúng là bên nhân tộc chiếm thế thượng phong.

Trần Phong cũng không có đứng xem kịch vui, hắn liều mạng vào lơi nguy hiểm như vậy là để lịch luyện bản thân, khiến bản thân cường đại hơn, cơ hội như vậy sao hắn có thể bỏ qua.

Rất nhanh chận chiến đã kết thúc, dĩ nhiên là bên nhân loại đã rành chiến thắng, tuy có mấy người bị thương nhưng cũng may không có chúng phải thi độc. Nếu không cho dù họ không bị thây ma giết chết thì cũng bị thi độc hại chết.

Cả đám người sau khi giải quyết đám thây ma đó, tìm lục xung quanh không tìm được thứ gì có giá trị thì cũng thất vọng mà tiến về phía trước. Cả đám người lại tiếp tục tiến về phía trước.

Lần này họ có vẻ may mắn hơn, vì đã đi được cà giờ đồng hồ mà cả đám ngươi chưa gặp phải con thây ma nào nữa cả. Nhưng thông đạo lạo dẫn họ tới một cái động thiên khác lơn hơn.

Trong cái động to lớn này, trung quang bày biện cả trăm chiếc quan tài, mà cả trăm chiếc quan tài đó tảo ra vẻ khí tức ma mị cùng vẻ huyền bí đến đáng sợ. Tuy nhiên cả trăm quan tài được xếp trong động đó, không phải cái náo cũng nguyên vẹn mà đa số chúng đã bị thời gian phong hóa không nguyên vẹn rồi.

Thậm chí có không ít quan tài bị bật nắp quan mà thi thể bên trong lại khôn thấy đâu cả. Có người trong đám võ giả đó run giọng nói.

“Không phải trong tất cả nhưng quan tài đó đều chứa thây ma đi. Nếu thật là vậy thì e là chúng ta lần này thật sự xong rồi.”