Cả đám võ giả mấy chục người toàn thân như bị ngu lôi oanh đỉnh, mà trong đám họ, Trần Phong cũng tương tự như vây, mà kẻ khiến cho mọi người có phản ứng như vậy là kẻ vừa lên tiếng kia.
Hắn đã nhắc tới điều mà mội người không dám nghĩ tới, nếu như trong những quan tài đó là một con thây mà trong sơn động này có cả trăm chiếc như vậy. không phải tương đương với cả trăm con thây mà hay sao.
Phải biết trước đó không lâu cả đám người họ mới đại chiến một hồi với hơn chục con thây ma xong, bọn chúng con lào con đó toàn thân cứng cáp như được mặc chiến giáp vậy. Những công kích bình thường đánh vào người chúng gần như không có để lại bao nhiêu ảnh hưởng.
Vì vậy mới khiến mấy chục võ giả cùng nhau quần công hơn mười con thây ma. Mới tiêu diệt được chúng, mà ở đây lại có nhiều quan tài chứa thây ma như vây, thử hỏi có biết bao nhiêu con thây ma trong đó.
Tuy đại đa số những quan tài đó đều đã trống rỗng nhưng có ai biết được trung quanh đây còn có chỗ nào như vậy hay không, và lại mọi người cũng có thể thấy được trong sơn động to lớn này, còn ít nhất hơn hai mươi cỗ quan tài nữa vẫn còn nguyên vẹn.
Chứng tỏ ở đây hẳn phải còn ít nhất hơn hai mươi con thây ma nữa. Là tên thủ lĩnh ở đây và cũng là người có thực lực cao nhất ở đây, tên họ Lý kia lúc này ra hiệu với mọi người, không cho ai được lên tiếng. Để chánh gây ra tiếng động, làm kinh động đám thây ma trong quan tài kia.
“Mọi người gấp thiết không được manh đông, hiện tại chúng ta cần tìm đường ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. chúng ta cùng nhau tới cuối sơn động kia, ở đó có nối ra. Nhớ không có bất kỳ ai được phát ra tiếng động nào kinh động tới đám thây ma kia”
Nói xong tên họ Lý đó đưa tay chỉ tới hướng cuối sơn động, ở đó có một cái thông đạo lớn rồi ra hiểu cho mọi người cùng nhau tiến về đó.
Cả đám người mấy chục võ giả lúc này ai nấy đều rón rén, cần thận không giám gây ra tiếng động lớn nào mà đi từng bước một tới cuối sơn đông. Không khí trong động lúc này rất căng thẳng, Trần Phong thậm chí thở cũng không giám thở mạnh nữa.
Nhưng trớ trêu thay, có một tên võ giả đi phía ngoài cùng, do quá căng thẳng mà tên đó nhắm mặt lại không dám nhìn về phía đám quan tài phía trước. Hậu quả là tên đó trong quá trình di cuyển đã không may, va phải mảnh quan tài bị phong hóa rụng ra gần đó.
“Ai dô”
Tên đó kêu nên một tiếng đau đớn, rổi hai tay hắn vội ôm lấy vết thương trên chân, nhưng hắn lại sững người như nhớ ra bản thân không được phát ra tiếng đông, vì vậy hắn lại vội đem tay bịt miệng bản thân lại. Nhưng mọi việc đã quá muộn âm thanh trong miệng hắn vẫn phát ra, rất to và rõ là khác.
Cả đám người nhao nhao đổ dồn ánh mắt căm phẫn cùng tức giận về phía hắn, nhưng cả đám vân không có ai nói câu gì. Một hơi thở trôi qua, tới hai hơi thở trôi qua, mấy chục người họ cứ như vậy đứng yên không giám động đậy cả mấy phút đồng hồ.
Họ đang đợi phản ứng của đám thấy ma trong quan tài, tuy nhiên may mắn thay, hơn hai mươi cỗ quan tài kia vẫn không có động đậy. Mọi người lúc này toàn thân đều đẫm mồ hôi, trong lòng họ đều cảm thấy nhẹ nhõm không ít, đứng lâu như vậy rồi mà đám thây ma đó vẫn không có phản ứng gì.
Có lẽ không sao rồi, nhưng họ không giám lơ là, cả đám vẫn có gắng giữ yên lặng không một tiếng động mà tiến về cuối sơn động. Còn tên võ giả bị thương kia thì được đồng bọn giúp đỡ đưa hắn cùng rời đi.
Chỉ có điều trong đám người Trần Phong họ không có một ai chú ý tới một điều là vết máu trên mặt đất, vị trí mà tên võ giả vừa rồi bị thương đó đang từ từ di chuyện một cách quỷ dị. Đúng vậy di chuyển, không phải chảy, bởi bình thưởng chất lỏng sẽ thường chảy từ cao xuống thấp nhưng vết máu kia rỗ ràng là đang di chuyển theo cách ngược lại.
Đó là nó đang chảy từ dưới lên cao và hướng vị trí nó tới là chiếc quan tài gần đó nhất. Rồi một màn quỷ dị lại xuất hiện, đám máu đó như có một lực lượng vô hình nào đó đem chúng hút nên không trung rồi chui qua khe hở của vách quan tài mà vào trong.
Cứ tưởng không có ai nhìn thấy một màn đó, nhưng không vẫn có người nhìn thấy từ đầu tới cuối quá trình quỷ dị đó diễn ra, và người đó là Trần Phong. Hắn như chết chân đứng tại đó, bởi theo hắn đọc được trong bí tịch của gia tộc thì hiện tượng vừa rồi Trần Phong có thể cam đoan là do thây ma làm ra.
Và cũng là điều đó mới khiến cho Trần Phong sợ không nói lên lời, rõ ràng là mùi máu tươi có thể gây thu hút tới đám thây ma này, và vừa rồi hẳn là đã có một con thây ma đã thức tỉnh.
Nhưng võ giả đồng đội của Trần Phong thấy hắn không có di chuyển mà cứ đứng nghệch ra như tên ngốc, thì có người không nhịn được lấy tay huých vào vai hắn và ra hiệu cho hắn mau di chuyển. Nhưng đối với hành động đó của đồng đội, Trần Phong cứ như bức tượng mà không có phản ứng gì.
Một hồi Trần Phong đưa cánh tay hơi run nhẹ lên chỉ về hướng chiếc quan tài vừa rồi. Thấy hành động lạ đó của hắn, cả đám võ giả đó cũng nhao nhao đưa ánh mắt của bản thân, nhìn theo hướng đó.
Rồi cả đám không ai nói được câu gì, họ như bị chôn chân tại chỗ mà trơ mắt nhìn cảnh trước mắt. Chiếc quan tài mà Trần Phong chỉ đó, nó đang rung lắc một cách kỳ lạ, rồi càng lúc càng mạnh hơn, rồi cả đám người họ có thể nghe rõ được âm thanh va chạm bên trong quan tài đó.
Đó ra ràng là âm thanh của con thây ma muốn phá quan mà ra, tiếp theo đó là không chỉ một chiếc quan tài đó rung lắc mà nó như một ngòi thuốc nổ dẫn nhiệt cho hơn hai chục chiếc quan tài đang nằm im kia. Mới đầu chỉ có một chiếc quan tài rung lắc dữ dội, nhưng rất nhanh sau đó là hai chiếc, rồi ba chiếc.
Dẫn đến toàn bộ số quan tài còn đang nghiêm phong trong sơn động đều rùng lên một cách điên cuồng.
“Uỳnh, uỳnh, ầm, ầm”
Những âm thanh va chạm đó không ngừng từ trong những quan tài đó phát ra, khiến mặt đất cũng rung nên bần bật. Cả đám người đều không giám di chuyển một bước, họ như bị cảnh trước mắt mình dạo cho vỡ mật.
Nhưng núc đó không hiểu sao Trần Phong bỗng lấy lại bình tĩnh cùng tỉnh táo, hắn hét lớn.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mọi người mau chạy đi, còn muốn làm mồi cho thây mà sao”
Chưa nói dứt câu, Trần Phong đã dẫn đầu mọi người mà chạy về phía cuối sơn động nơi có thông đạo dẫn ra khỏi lơi này. Tiếng hét đó làm cho mọi người hồi phục tỉnh táo, rồi cả đám người cứ như ong vỡ tổ mà chạy đi tán loạn tới nối thoát.
Tới lúc này cũng không còn ai chú ý tới việc mình không được phát ra âm thanh, mà cứ như những kẻ điên liều mạng chạy trốn khắp nới.