Đối thủ trước mặt Trần Phong thể hiện ra bản thân hắn là võ sĩ cảnh ngũ trọng đỉnh phong, tu vi tương đương với Trần Phong. Nhưng khí tức cùng áp lực hắn đem lại cho Trần Phong không đơn giản như vậy.
Rõ ràng Trần Phong hắn có thể cảm nhận được áp lực to lớn từ đối thủ kia của mình đem lại. Tuy nói hai bên có tu vi tương đương nhau nhưng mà Trần Phong có thể cảm nhận được, kẻ đứng trước mặt hắn này thực lực rất sâu, cho dù là võ sĩ cảnh lục trọng cũng không thể đánh bại hắn được.
Tên nam tử đó vừa xuất hiện không hề nói với Trần Phong câu nào mà trực tiếp ra tay huy động thanh huyền binh trên tay đánh về phía hắn. Thanh đại đao khí thể như phá núi, bạt sông dũng mãnh nao tới, Trần Phong bị tẫn công bất ngờ như vậy mà vẫn không có hốt hoảng.
Hắn lập tức dùng thân pháp linh hoạt của bản thân lùi lại ra sau, tiếp đó Trần Phong nhanh tay huy động thanh huyền binh nhị cấp trên tay, vận dùng Trần Gia cường đại kiếm kỹ phản công.
Bích Lạc Lưu Tinh, được hắn sử dụng rất thuần thục, linh hoạt, có thể coi là tùy tâm sở dục, hai chiêu kỹ va chạm với nhau khiến không khí chung quanh chấn động không ngừng. Khiến cả hai người Trần Phong và tên nam tử lạ mặt đó cùng bị lùi về sau.
Nhưng tên nam tử lạnh như băng đó lại lùi lại tới mấy mét, còn Trần Phong, bản thân hắn chỉ bị chấn lùi lại mấy bước là đứng vững được thân hình. Chỉ trong nhanh mắt giao phong vừa rồi, hai bên đã phân ra mạnh yếu khá rõ rệt.
Có thể nhìn thấy Trần Phong vừa rồi đã chiếm thượng phong. Nhưng điều đó không khiến hắn vui mừng, Trần Phong tuy không phải là một kẻ tự cho mình là vô địch cùng giai. Nhưng hắn cũng là kè thực tế, hắn biết thực lực của mình có phân lượng bao nhiêu.
Chỉ cần là đối thủ có tu vi cùng cấp, Trần Phong có thể tự ngạo là không có mấy người có thể cùng hắn tranh phong. Bởi đơn giản, từ trong Vọng Long Thành đi ra, Trần Phong hắn đã gặp không ít kẻ địch những trong số chúng kẻ có cùng tu vi với Trần Phong thì hắn chưa gặp được ai có thể so sánh, ngoại chừ vị đại tỷ không cùng huyết thống kia của hắn.
Sau lần cọ xát đầu tiên đó, Trần Phong như gặp được đối thủ thú vị, không kìm được hưng phấn cười lớn.
“Ha ha, thực lực không tệ. Lại tới, để hôm nay bản thiếu gia lĩnh giáo bản lĩnh của tên nửa người nửa ma nhà người”
Dứt lời Trần Phong chiến ý bốc lên tới tận trời mà chủ động tấn công tên nam tử trước mặt.
“Bích Lạc Lưu Tinh”
“Để bổn thiếu xem ngươi mạnh tới đâu”
Lần này Trần Phong vẫn sử dụng chiêu kiếm kỹ đầu tiên của Lưu Tinh Kiếm Quyết, tuy nhiên uy lực của nó so với lần ra tay vừa rồi đã mạnh hơn không ít. Vừa rồi Trần Phong ra tay chỉ là đòn thăm dò đối thủ, không có phát huy ra toàn bộ mười phần sức lực.
Mà hắn cũng đoàn được tên nam tử như xác chết kia cũng không có ra tay toàn lực, vì vậy lần này hắn muốn bức ra toàn bộ thực lực thật sự của tên kia. Tên nam tử nhìn như xác chết đó chống thấy chiêu kiếm của Trần Phong phản công tới cũng không hề nhau mày lấy một chút.
Hắn hiên ngang dâng nên thanh đại đao to lớn đối kháng lại.
“Ầm”
Lại một tiếng va chạm tơ lớn nữa vang nên, lần này Trần Phong đã ra tay hết mười phần sức lực, mà không ngoài ý của hắn, tên nam tử kia bị một kiếm vừa rồi đánh bay ra tới mầy mét. Tên nam tử đo tuy bị đánh bị thương nặng, chông có vẻ chật vật không chịu nổi nhưng hắn vẫn chung thủy dữ cái vẻ mặt lạnh như băng đó.
Trần Phong nhìn tên nam tử đó mà nhếch miệng nên một cách khinh thường.
“Ta cứ nghĩ khảo nghiệm này ghê gớm lắm, nhưng lại không ngờ chỉ có như vậy thôi sao?”
Trần Phong có vẻ thất vọng nhìn về phía tên nam tử như khôi kia mà có chút chán chường ca thán. Nhưng điều xảy ra tiếp theo lại khiến cho hắn kinh ngạc, tên nam tử đó vừa rồi bị Trần Phong đánh cho không thể đứng dậy mà bây giờ chỉ trong vài hơi thở, tên đó lại có thể đứng dậy, tỏ vẻ thương thế không có nhiều điểm sấu.
Trần Phong cau mày, nghi vấn, hắn biết rất rõ uy lực của một chiêu vừa rồi, không ngờ tên đó không bị thương nặng như hắn tưởng, nhưng nhìn từ vẻ ngoài tử y phục của tên nam tử đó có thể thấy rõ vết thương huyết nhục lẫn lộn do một kiếm vừa rồi của Trần Phong tạo ra.
Người bình thường nếu bị vết thương nặng như vậy, e là đã không thể đứng dậy được, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng. Vậy mà tên nam tử đó thể hiện ra như không có vấn đề gì quá nghiêm trọng vậy, Trần Phong thầm nghĩ, không biết tên đó có phải con người không nữa, hắn thấy tên đó giống như một khôi nỗi hơn.
Trần Phong lần này không có chần chở, hắn quán chú chân khí vào thanh huyền bình, chân khí điên cuồng tuôn ra quán chú vào thanh kiếm không ngừng làm cho nó rung nên nhè nhẹ. Rồi Trần Phong như một quỷ ảnh mà bỗng dưng biến mất tại chỗ, rồi chỉ chớp mắt sau hắn đã xuất hiện tại chỗ cách tên nam tử đó vài bước chân.
“Lưu Tinh Dạ Nguyệt”
“Ta xem ngươi còn trụ được bao lâu”
Kiếm quang của Trần Phong phát ra nhanh như lưu tinh, xé vỡ không khí mà tiến tới tấn công đối thủ, trước thế công dũng mãnh như vậy của Trần Phong. Tên nam tử đó không kịp phản ứng, hắn chỉ kịp đưa thanh đao nên tới giữa ngực thủ thế thì một âm thanh trầm đục nữa lại vang lên, trên võ đài.
“Phốc”, “cộp”
Đầu của tên nam tử đó chỉ trong chớp mắt bị một kiếm của Trần Phong chém bay, rồi bị rơi ăn lóc trên võ đài. Quỷ dị là từ vết kiếm chém đó của Trần Phong vậy mà không có tia máu nào bắn ra, vết thương của tên nam tử đó vậy mà không có máu, hắn rõ ràng không phải là con người, là chỉ là một loại khôi nỗi nào đó.
Trần Phong quan sát kỹ thi thể người khôi nỗi đó thể hiện ra rõ sự kinh ngạc nồng đập, hắn mới chỉ từ một số điển tích trong gia tộc biết được sự tồn tại của khôi nỗi, nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến, khiến hắn hiếu kì không thôi.
Nhưng chưa được bao lâu, thi thể tên nam tử đó lại như bị thứ gì đó tác động, hắn khẽ động một chút rồi từ từ huyễn hóa thành một chùm năng lượng thần bí bay nên dung nạp vào cơ thể Trần Phong.
Trần Phong bị một màn như vậy lần lữa bị dọa cho nùi lại mấy bước theo bản năng để chánh đi chùm năng lượng đó, nhưng với thân pháp của hắn vẫn không thể chánh chùm năng lượng đó.
Trong giây lát đó, Trần Phong lập tức cảm nhận được một sự thư thái trước nay ít có, cảm giác đó khiến cho hắn thư thái mà không nói nên lời. Toàn thân hắn hàng ngàn nỗ chân nông như dãn nở to gấp đôi bình thường, không ngừng hấp thu linh khí xung quanh.
Trần Phong có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi đó, không nhưng vậy hắn cũng cảm nhận được tu vi bản thân theo đó cũng tăng nên với một tốc độ nhanh tróng.