Luyện Vũ Tu Thần

Chương 67: Thiên Huyễn Chận

Đám võ giả xung quanh nhìn thấy một màn như vậy thị bị làm cho xưng sờ không phản ứng kịp. Thực lực của Trần Phong bảy ra lúc đó đủ kinh sợ toàn chường, nhưng có một vấn đề lớn là.

Sau khi ra một chiêu áp đay hòm đó, Trần Phong không còn sức di chuyển nữa, hắn chống thân hình, xiêu vẹo của bản thân bằng thanh huyền bình trên tay mới miễn cưỡng đứng vững. Nhưng sức người có hạn, rốt cục hắn cũng không trụ nổi mà ngã người xuống đất.

Thấy vậy, một tên đồng đội của Trần Phong là tên võ giả võ sĩ cảnh cấp tám vừa rồi lao nhan tới đem Trần Phong đỡ trên tay. Hắn nhanh chóng đem một viên đan dược trị thương nhét vào trong miệng Trần Phong giúp hắn chị thương.

Còn bên cạnh, khung cảnh chiến đấu chỉ bị ảnh hưởng trong giây lát, rồi đám võ giả bên cạnh cùng đám thây ma còn lại vẫn tiếp tục chiến đâu. Nhưng do sự đoàn kết của mọi người, không lâu sau đó cuối cùng đám thây ma đó cũng bị hoàn toàn giải quyết.

Tuy nhiên võ giả nhân loại bên này cũng chả một cái giá thảm trọng, lúc mới đầu vào sơn động có tới vài chục võ giả, nhưng chỉ sau một chận chiến vừa rồi lại trực tiếp làm giảm đi một nửa.

Nhìn tràng cảnh tiêu điều trong động, khắp nơi đều là những dấu tính chiến đâu cùng vết máu và thi thể của võ giả nhân loại cùng thây ma. Những người còn sống không khỏi cảm thấy bi thương, vừa rồi mọi người vẫn còn nói chuyện cùng nhau nhưng chỉ vài giờ sau thì chính những người đó đã mất mạng, thậm chí thân sác cũng không nguyên viện.

Đám người họ nhìn nhau một hổi rồi cũng ngồi đả tọa khôi phục chân khí trong cơ thể. Còn Trần Phong sau khi được đồng đội của mình cho ăn một viên đan dược trị thương cùng đan dược để khôi phục chân khí bản thân thì cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Sau khi đứng dậy, hắn đi khắm sơn động thăm dò nhưng không thấy dì đáng giá cùng vấn đề gì cả. Nhưng có điều là hắn có thể cảm giác được những người còn sống trong sơn động này đã nhìn hắn với một ánh mắt đầy thâm ý và khác với trước.

Đúng là như vậy, trước khi vào sơn động này, Trần Phong thi triển bí pháp khiến cho khí tức cùng tu vi của bản thân đều được che giấu đi. Ngay cả trên đường đi tỏng sơn động gặp phải những thây ma đầu tiên, Trần Phong cũng không có biểu hiện gì kinh người.

Nhưng chỉ sau chận chiến vừa rồi, thực lực mà Trần Phong hắn bài ra đã làm cho đa số những võ giả ở đây cảm thấy kiêng kỵ. Một chưởng ấn đó có thể khiến cho một con thây ma có thực lực võ sĩ cảnh bát trọng tan thành mây khói thì cho dù là võ sĩ cảnh cửu trọng cũng khó mà có thể làm được.

Trong số đám võ giả đó cũng có không ít kẻ hiếu kì với công pháp vừa rồi Trần phong thi triển ra. Tuy nhiên khi suy nghĩ kỹ thì đã số chúng đều kiêng kỵ thực lực của hắn. Và quan trọng hơn là tuổi tác của Trần Phong còn rất trẻ mà đã có thực lực đó. Hẳn phải là đệ tử của môn phái hay gia tộc lớn nào đó, nên bọn họ không giám mạo hiểm.

Khoảng vài giờ sau chận chiến với thây ma, đám người Trần Phong sau khi ăn đan dược thì thương thế trên người và thực lực cũng đã khôi phục không ít. Vì vậy cà đám người còn sót lại cùng nhau tiến tới phía cuối hang động mà đi.

Rời khỏi hang động đầy thây ma đó, nhóm người Trần Phong cùng mười mấy võ gải đó men theo thông đạo ẩm ướt đó đi về phía trước khoảng vài trăm mét thì họ gặp phải một quảng trường to lớn.

Trên quảng trường có năm cây cột đá to lớn, toàn thân chúng đều tỏa ra khí tức tang thương tiêu điều của năm tháng. Chứng tỏ lơi đây đã có rất lâu rồi chưa có ai đặt chân tới.

Những võ giả kia khi vào quảng trường đó thì cũng hết sức tò mò mà đi xung quanh tìm kiếm. Nhưng đã có kinh nghiêm từ trước, đám người họ không có ai giám kinh suất động chạm lung tung.

Trần Phong thì ngược lại, khi nhìn thấy năm cái trụ đá to lớn, được điêu khắc những hình thù kỳ quái đó thì nội tâm hắn không hiểu mà cảm thấy khẩn trương hẳn nên một cách lỳ lạ.

Cả tâm thần hắn như bị một lực lượng thần bí nào đó mà cuốn vào đó khó mà rứt ra được. Nhưng Trần Phong lại, là kẻ có tâm trí cứng rắn, sau khi khó khăn dứt khỏi lực hấp dẫn kì là của năm chiếc trụ đá đó, Trần Phong từ từ tiến lại gần chúng từng bước và khẩn trương đề cao cảnh giác.

Năm chiếc trụ đá đứng năm vị trí trong quảng trường, chúng bao quát phần trung tâm quảng chường một cách có trật tự. Trần Phong từng bước đi vào khu vực trung tâm đó mà nội tâm không hiểu sao lại thấy khẩn một cách khó hiểu.

Đứng tại trung tâm quảng trường rộng lớn, Trần Phong nhìn xung quanh một lượt thì không thấy nối ra nào khác ngoài thông đạo vừa rồi họ đi tới. Trong lòng hắn đang khẩn trương bỗng chốc dị biến xảy ra.

Không hiểu Trần Phong hay một người nào đó trong đám võ giả trong quảng trường đó động phải cơ quan nào mà khiến cho cả quảng trường rộng lớn đó bắt đầu rung lắc dữ dội.

Trần Phong cả kinh, hắn chưa kịp dùng thân pháp để rời khỏi trung tâm quảng trường thì bất chợt từ năm trụ đá khổng lồ đó, tỏa ra một luồng sáng kỳ dị chói lóa. Khiến cho Trần Phong cùng cả đám võ giả đó không thể mở mắt, rồi chỉ vài giây sau đó, tất cả mọi thứ chở lại bình thường như chư có gì xảy ra vậy.

Sau khi Trần Phong mở được mắt ra thì hoàn cảnh trung quanh lại dọa cho hắn khiếp sợ không thôi. Nguyên bản Trần Phong cùng đám võ giả đó cùng nhau đứng ở trong một cái quảng trườn rộng lớn, cổ sưa.

Nhưng không hiểu sao chỉ trong chớp mắt, Trần Phong đã thấy bản thân mình đã xuất hiện trên một cái võ đài rộng lớn. Chung quanh võ đại lại là một khoảng không vô tận cùng đen tối không nhìn được gì.

Thấy bản thân chỉ trong nháy mắt đã không còn ở trong quảng trường, Trần Phong lo lắng suy nghĩ.

“Hẳn là, ta đã rơi vào một loại trận pháp nào đó?”

Nhưng hắn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì có một giọng nói máy móc ở đâu vang tới.

“Khảo nghiệm cửa thứ hai bắt đầu, cửa này kiểm tra khả năng chiến đâu và sinh tồn trong chiến đâu. Quy định: chỉ cần dữ lấy mạng sống đến hết chận thứ ba là thông qua khảo nghiệm”.

Tiếp theo đó đối diện Trần Phong trên võ đài không hiểu từ đâu một chùm sáng bay tới, và từ đó bước ra một người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái. Nhưng có điều kì là là trên người hắn ta tỏa ra một loại khí tức lạnh như băng cùng không có vẻ nào là người sống.

Trước cảnh tượng kỳ dị đó thì Trần Phong cũng không có bất kỳ hoảng hốt gì trong lòng. Vì từ khi vào sơn động này thì hắn đã gặp không ít chuyện quái dị rồi, có xuất hiện thêm vài cảnh tượng gì đi nữa thì, cũng không còn làm hắn thấy ngạc nhiên nữa rồi.

Bởi trong sơn động này quá thần bí, cho dù có xuất hiện cái gì kỳ quái cũng không phải là truyện lạ