Luyện Vũ Tu Thần

Chương 73: Trần Phong chết, khảo hạch cửa thứ ba.

“Ầm”

Chưởng phong mạnh mẽ như muốn dời xông lấp biển, thủ ấn của Trần Phong mang theo khí tức hủy diệt mạnh mẽ áp về (Trần Phong). Trong nháy mắt đó, (Trần Phong) tuy có phản ứng, hắn ra sức dùng chân khí quán chú vào huyền binh để chống đỡ một trưởng đó.

Nhưng hắn do nhiều lần bị Trần Phong liên tiếp tấn công, chân khí chưa kịp thời được chuyển hóa. Cơ thể hắn chỉ trong chớp mắt tan thành mây khói, đến lúc hắn chết đi cũng không ngờ được bản thân mình bị đánh bại như vậy.

Sau khi giết chết (Trần Phong), Trần Phong cũng thở phào một hơi, may mắn mưu kế của hắn được áp dụng thành công, nếu như một kích trí mạng vừa rồi mà hắn vẫn không thể kết liêu đối thủ của mình. Thì kết cục của hắn đúng là không còn phải bàn cãi.

Cơ thể của bản sao Trần Phong sau khi tiêu tán thành cho bụi thì nhanh tróng hóa thành một luồng năng lượng dung nạp vào cơ thể hắn. Như có kinh nghiệm từ hai lần trước, Trần Phong không hề chần chừ mà ngồi xuống tại chỗ đả tọa, chỗ tốt như vậy đúng là khó mà có người cưỡng lại được.

Vài giây sau khi đám năng lượng đó dung nhập vào cơ thể Trần Phong, khí tức của hắn nhanh trong tằn nên một cách nhanh tróng. Tu vi cũng cùng với tốc độ như tên bắn mà tăng nên từ võ sĩ lục trọng trung kỳ tới hậu kỳ, rồi tới đỉnh phong, cho tới khi tu vi của Trần Phong đột phá lút thắt tới võ sĩ cảnh thất trọng, thì khí tức trên người hắn mới bình ổn lại cũng trầm lắng xuống.

Sau khi tu vi đột phá tới một cấp độ mới, tinh thần Trần Phong rất tốt, hắn vui vẻ đứng nên rồi nhìn trung quanh võ đài một lượt. không để cho hắn thất vọng chở mong, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng như người chết vừa rồi lại vang nên.

“Người thí luyện, chúc mừng ngươi vượt qua cửa thứ hai, sau đây là ải cuối cùng, nếu ngươi có thể thành công qua ải này thì ngươi sẽ có cơ hội đạt được truyền thừa ở đây”

Nói rồi, âm thanh đó lại biến mất một cách bí ẩn, sau đó võ đài kịch liệt run rẩy như có động đất vậy, rồi hoàn cảnh trung quanh như những mảnh gương vỡ. Chúng bắt đầu rung lắc rồi sụp đổ xuông, thay thế chúng là một tràng cảnh khiến cho Trần Phong không hiểu ra sao.

Trần Phong phát hiện bản thân hắn vậy mà lại đang đứng trong tiểu viện của mình. Đúng vậy hắn vậy mà từ trong sơn động thần bí đó mà chỉ tỏng chớp mắt đã về tới Trần Gia ở Vọng Long Thành. Hắn còn đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì thì từ ngoài cửa một giọng nói dịu dàng vang nên.

“Bảo bối, đệ rốt cục cũng chịu chở lại rồi sao, thời gian này đệ đã đi đâu vậy? Đệ làm như vậy không sợ ta nhớ đệ tới chết sao”

Sau đó một cô gái xinh đẹp như tiên nữ xuất hiện trước mặt Trần Phong, nàng trên người mặc một bộ y phục màu trắng tinh khiết, toát ra vẻ cao quý trang nhã nhưng cũng không thiếu phần quyến rũ hấp dẫn.

“Đại tỷ, sao người lại ở đây? Không phải ngời tới Đông Kinh gia nhập vào Xích Long Học Viện rồi hay sao?”

Người tới không phải ai xa lạ mà là đại tỷ không của Trần Phong, Trần Linh, nhìn thấy nàng, Trần Phong mừng rỡ không thôi. Phải biết gần một năm nay hắn ra ngoài lăn lộn chịu nhiều đau khỏ như vậy chỉ vì muốn bản thân mình có thực lực cao hơn, có thể nhanh tróng tới Đông Đô gặp nàng.

Nhưng hắn không ngờ tới vị đại tỷ khiến hắn ngày đêm tưởng liệm này lạ xuất hiện tại đây, vào lúc này.

“Ta chở lại gia tộc cũng được một thời gian rồi, đệ nói đi, đệ thời gian này rốt cục đi đâu”

Hắn như đứa trẻ phạm lỗi, bị người lớn phát hiện mà tỏ vẻ lấy lòng với Trần Linh nói.

“Đệ, thời gian gần đây đệ ra ngoài ngao du, lịch luyện, khiến việc tu luyện của bàn thân được thuận lợi hơn.”

“cũng tốt, dù sao đệ cũng cần ra ngoài, biết nhiều hơn, nhưng đệ cũng cần lưu ý bản thân. Thế gian rộng lớn, người cũng có muôn dạng, đừng để bản thân chịu thiệt thòi”

Trần Linh sau khi nói lời đó rồi nàng mạnh mẽ đem Trần Phong kéo vào trong lòng mà ôm, cánh tay nàng cũng không ngừng trên đầu Trần Phong mà vuốt nhẹ, bị hành động thân mật như vậy của Trần Linh làm cho bất ngờ. Cả người Trần Phong cứng đờ không biết phải làm sao.

Trần Linh không thấy Trần Phong phản ứng gì thì thả hắn ra, nàng nhìn vào mắt hắn nói.

“Không lẽ đệ chán ghét ta tới vậy sao? Không muốn ở gần ta”

Giọng của nàng dịu dàng và ngọt như tới tận sương, Trần Phong nhe được những lợi như vậy cà người hắn cũng nhũn ra, đầu óc hắn càm thấy vô cùng bấn loạn. Trần Linh chưa từng nói như vậy với hắn, đa số thời gian nàng và hắn gặp nhau, hắn chỉ có thể thấy được nàng là một vị cô nương xinh đẹp mạnh mẽ chứ không như hiện tại.

“Không... không phải như vậy đâu đại tỷ, chỉ là đệ không kịp phản ứng thôi”

“Được rồi, ta cũng không ép đệ, đê mau kể cho ta nghe, mấy tháng nay đệ trải qua những gì”

Cứ như vậy Trần Phong mấy ngày tiếp theo hắn bị chìm đắm trong cuộc sống nhu tình như vậy. Tình cảm của hắn và Trần Linh cũng thân thiết, khăng khít hơn, tuy hắn và nàng vẫn chưa phá vỡ rào cản cuối cùng những cũng đã không còn ngượng ngùng như trước.

Cho tới một ngày, có một người tới Trần Gia, khiên cuộc sống yên bình của Trần Phong không còn như trước. Người đó là Bạch Vũ, chính Trần Phong cũng không hiểu ra sao.

Hắn nhỡ Bạch Vũ rõ ràng đã rời Vọng Long thành tới Lăng Thiên Phái cùng vị Lam trưởng lão gì đó rồi. Vậy nàng ta tại sao lại xuất hiện ở đây, khiến hắn cũng như người mơ hồ.

Từ xa, Bạch Vũ nhìn thấy Trần Phong, nàng ta lập tức như một cơn gió nao tới, nhào vào trong ngực Trần Phong, nói với một giọng điệu nũng nịu.

“Trần Phong ca ca, ngươi thời gian này rốt cục đi đâu, ta còn tưởng ca ca không còn để ý tới ta nữa chứ.”

Sau đó nàng không ngừng dụi khuôn mặt xinh đẹp của mình vào ngực Trần Phong, những lời nói đó Trần Phong càng như hóa đá, hắn không hiểu được Bạch Vũ nàng ta phát bệnh cái gì.

Không phải hắn và nàng ta cũng hai bên gia tộc đã huy hôn ức cùng trở mặt không nhìn nhau rồi sao? Tại sao hành động của nằng ta lại kỳ lạ khó hiểu như vậy.

“Bạch Tiểu thư, xin ngươi tự trọng một chút, không phải cô đã đi Lăng Thiên Phái tu luyện rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây, mà còn có hành động như vậy”

Bạch Vũ như bị những lời nói đó của Trần Phong dọa cho sợ hãi, khuôn mặt nàng trắng bệch không còn chút huyết sắc, đôi môi xinh đẹp của nàng cũng cắn chặt vào nhau, cùng với đó cả cơ thể Bạch Vũ run rẩy. Nàng nhìn Trần Phong với đôi mắt tuyệt vọng cùng với sự cầu khẩn nói.

“Trần Phong ca ca, huynh tại sao lại nói như vậy, Lăng Thiên Phái là gì vậy, tại sao huynh lại gọi ta là Bạch Vũ tiểu thứ. Huynh thật sự không cần ta sao?”