Lần này thì đầu óc Trần Phong gần như dừng hoạt động thật rồi, nếu đầu óc hắn không có vấn đề thì Trần Phong còn nhớ, hắn và Bạch Vũ cũng không có thân thiết như vậy. Hiện tại Bạch Vũ lại gọi hắn là Trần Phong ca ca, đúng à khiến cho hắn bị choáng váng.
Cố để bản thân mình bình tĩnh lại, Trần Phong nhìn Bạch Vũ lạnh lùng nói.
“Bạch Vũ tiểu thư, ta nói lại lần lữa, xin ngươi tự trọng chút đi. Ta và tiều thứ cũng không có thân thiết như vậy”
Còn bên phía Bạch Vũ, nàng ta nghe được lời nói tuyệt tình như vậy từ Trần Phong thì cà ngươi như bị ngũ lôi oanh đỉnh, toàn thân run rẩy không có sức lực mà ngã ngồi xuống đất. Nàng ta nhìn Trần Phong với ánh mắt tuyệt vọng, hai tay nàng ôm lấy chân hắn, trong miệng thì khôn ngừng lẩm bẩm.
“Trần Phong ca ca ta biết ta sai rồi, cha ta cũng đã sai rồi, ta chỉ xin huynh đừng ruồng bỏ ta. Cho dù ta có làm châu làm ngựa cũng được, chỉ cần huynh đừng ruồng bỏ Bạch Vũ thì mọi chuyện Bạch Vũ đều sẽ nghe theo huynh.”
Bạch Vũ không ngừng khóc sướt mướt, nức nở cầu xin Trần Phong. Còn Trần Phong, trong lòng hắn vốn cũng không có thiện cảm gì với nàng, vì vậy thấy vẻ mặt đáng thương của nàng ta hắn cũng cảm thấy hả hê. Nhớ lại ngày hôm đó, Bạch Vũ cùng Bạch Vân và Kim trưởng lão của Lăng Vân Phái tới đòi từ hôn.
Vốn thái độ rất kiêu ngạo cùng khinh người, Trần Phong đã thầm nhủ phải đòi lại lỗi nhục ngày hôm đó. Vậy mà hôm này Bạch Vũ lại chạy tới tần cửa cầu xin hắn, thật khiến cho hắn khoái ý.
“Bạch Vũ tiểu thư, mọi thứ đều phải trả giá, như ngươi cũng đã có ngày hôm nay. Nếu ngươi đã muốn như vậy ta cũng không khách khí, vậy từ nay ngươi hãy làm nha hoàn của bổn thiếu gia đi”
Nói rồi Trần Phong lạnh lùng phất tay áo bỏ đi, bỏ mặc Bạch Vũ ngồi dưới đất. Nhưng có điều kỳ lạ là Bạch Vũ khi nghe được việc Trần Phong không có vứt bỏ mình mà cho nàng ta làm nha hoàn thì lập tức ngừng khóc. Trên vẻ mặt của nàng lập tức xuất hiện nét vui vẻ, cùng với dung nhan sắc sảo của nàng đúng là khiến người khác động tâm.
Từ ngày hôm đó Bạch Vũ chính thức chở thành nha hoàn của Trần Phong, nàng ta cùng Tình Nhi hầu hạ hắn. Có điều Trần Phong vốn đã không có thiện cảm gì với nàng ta, vì vậy hắn hết tới lần này tới lần khác kiếm chuyện hành hạ Bạch Vũ cho hả giận.
Vậy mà nàng ta cũng không oán, không hối, thậm chí còn tỏ thái độ rất hợp tác với Trần Phong, còn bên phía Bạch Gia, sau khi Bạch Vũ tới Trần Gia làm nha hoàn cho Trần Phong thì cũng không có phản ứng gì gay gắt cả. Thậm chí gia chủ Bạch Gia, Bạch Vũ còn đem không ít lễ vật tới tặng Trần Gia.
Những điều dị dạng đó Trần Phong hoàn toàn không có để tâm, hắn đắm chìm trong liềm vui sướng của việc trả thù cùng cuộc sống vui vẻ bên gia đình cùng đại tỷ.
Vào một ngày, Trần Phong đang tu luyện trong phòng, thì sâu tron nội tâm hắn bỗng nhảy lên một cái. Hắn cảm nhận được dược như bản thân hắn đã bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng mà không nhớ ra, Trần Phong bắt đầu trầm tư suy nghĩ, hắn sâu chuỗi lại tất cả sự việc từ khi bản thân chở về đến nay.
Đầu tiên hắn từ trong sơn động thần bí thành công vượt qua cửa khảo hạch thứ hai, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã trở về nhà. Mới đầu Trần Phong còn khôn có nhìn ra vấn đề, hắn chỉ nghĩ đơn giản bản thân đã thông qua khảo hạch mà được sự thần bí trong sơn động đó đưa chở về đây, nhưng xem ra mọi chuyện không có đơn thuần như vậy.
Tiếp sau đó Trần Phong nghĩ tới sự xuất hiện đột ngột của Trần Linh, hắn nhỡ rất rõ đại tỷ của hắn đã tới Xích Long Học viện, nhưng không hiểu tại sao lại chở về gia tộc. Hắn đã nhiều lần thăm dò với nàng nhưng đều không thể đạt được thông tin gì, tiếp đó là thái độ của Bạch Vũ và Bạch Gia.
Bạch Vũ và hắn, quan hệ hai người cũng không tốt, nhất là từ lần Bạch Gia tới hủy hôn thì càng thêm gay gắt, vậy mà khi hắn chở về gia tộc, mọi thứ như đã khác trước rất nhiều. Thái độ của Bạch Gia và Bạch Vũ đối với hắn cùng Trần Gia đã thay đổi rất nhiều, mà Trần Phong cũng phát hiện thái độ của Bạch Gia cùng của Bạch Vũ có điểm giống với sự mong muốn trong lòng hắn.
Dường như hoàn cảnh sống ở Vọng Long Thành hiện tại của Trần Phong dường như là những thứ mà trong sâu con người hắn muốn có, nói cho dể hiểu thì hoàn cảnh hiện tại giống như dục vọng của Trần Phong vậy, hắn muốn được mọi người trong tam đại gia tộc cùng cả Vọng Long Thành kính trọng cùng với sự trả thù việc hôn ước.
Khi nghĩ tới những thứ đó, Trần Phong ngồi tỏng phòng tu luyện cả người toát mồ hôi lạnh không ngừng, trên trán hắn những giọt mồ hôi ứa ra nhiều như những hạt nước lớn đậu trên người.
“Thì ra là như vậy, ta trong quãng thời gian này đã bị vậy trong ảo cảnh tâm ma của mình, khiến tiềm thức sống tỏng mơ hồ của dục vọng thù hận. Cửa khảo hạch này đúng là khó lường, ta không thể ở đây mãi được, phỉa làm sao mới có thể rồi khỏi đây?"
Trần Phong vừa dứt lời, căn phòng của hắn ở Trần Gia bắt đầu rung lắc, méo mó, rồi không gian chung quang như bị đổ sụp xuống. Lúc đó Trần Phong đã thấy bản thân xuất hiện trong một căn mật thất tối om, không chút ánh sáng.
Hắn lần mò trong bóng tối được vài bước, rồi Trần Phong cảm thấy như mình đã chạm vào cơ quan nào đo. Khiến cho trong mật thất bắt đầu xuất hiện những âm thanh va chạm vang lên.
“Cách, cách, rắc”
Rồi cả căn mật thất sáng bừng lên, không biết từ đâu xuất hiện những viên minh châu phát sáng lấp lánh, khiến cả căn mật thất sáng bừng lên như được cả trăm ngọn đuốc cùng đốt, làm cho hoàn cảnh trong mật thất xuất hiện rõ ràng trước mặt Trần Phong.
“Người thí luyện, chúc mừng ngươi đã vượt qua ba cửa ải khảo hạch. Ngươi đã có thể tới được đây có thể thấy được vận khí cùng thiên phú của ngươi không tồi."
Không biết từ đâu xuất hiện một cái bóng mờ hư ảo phiêu du giữa không trung của căn mật thất, mà Trần Phong khi nhìn thấy thì bị dọa cho xuýt chút nữa là la lớn là có ma.
Cũng may hắn là người luyện võ, có sự can đảm hơn người thường, cùng với việc hắn cảm nhận được cái bóng kia không có ý hại hắn mới cố chấn tính lại, chắp tay với cái bóng phiêu du mờ ảo đó.
“Tiền bối, vãn bối vô ý mạo phạm tới đây mong tiền bối thứ tội, không biết đây là đâu. Mong tiền bối chỉ dạy”
Ông lão toàn thân trắng toát, hư ảo như bóng ma kia nhìn Trần Phong một hồi rồi nói.
“Ngươi không cần căng thẳng, ta không hề có ác ý với ngươi. Ngươi đã tới được đây, chứng tỏ ngươi có duyên với chủ nhân, lơi đây là mộ thất của chủ nhân. Có chứa đựng chuyền thừa võ đạo của người và ngươi là người may mắn được chủ nhân chọn làm chuyền nhân”