Trần Phong nhìn Mạc Khuynh Thành có vẻ tràn đầy tự tin rồi từ tốn nói.
“Khuynh Thành tỷ, con đại xà kia một mực khăng khăng không đem lơi có Ngọc Lộ Linh Tuyền nói ra, hẳn hắn chắc chắn biết vị trí lơi dâu nó. Mà theo đệ biết Ngọc Lộc Linh Tuyền chỉ xuất hiện ở nhưng lơi nào có linh khí dồi dào, lại có thuộc tính thủy nồng đậm, sau ngàn năm mới dần dần thành hình. Mà lơi đó hẳn cũng là lơi vô cùng tốt để tu luyện.”
“Tỷ nhìn con Hắc Thủy Kim Xà đó, cốt linh cũng không lớn nắm lại có thực lực thông thiên như vậy, lại thêm bản thân nó lại là yêu tu thủy thuộc tính. Đệ đoán chín phần mười là Ngọc Lộ Linh Tuyền là ở trong động rắn.”
Hắn lại một lần lữa khẳng định phán đoán của mình, từ những đặc tính để sản sinh ra linh tuyền hắn có được từ trong chuyền thừa, không mất nhiều thời gian, Trần Phong có thể dễ dàng đem tung tích Linh Tuyền suy luận ra.
Những thứ hắn nói ra đó đều là những trí thức quý báu ít người biết đến, ngay cả Mạc Khuynh Thành cũng không biết được điều mà Trần Phong nói có đúng hay sai. Tin tức Ngọc Lộ Linh Tuyền là một lần nàng ta từ trong một tòa cổ mộ tìm được tới, chứ trước đó với tu vi và thân phận đặc thù của nàng ở Đông Đô cũng không biết trên đời này lại có một loại Linh Tuyền như vậy.
Mạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm về phía Trần Phong càng tỏ vẻ hứng thú với thân phận của hắn.
“Đệ đệ đúng là kiến thức rộng lớn, những thứ đó đệ cũng có thể biết tới, đúng là không đơn giản, ta càng cảm thấy Trần Gia của đệ ở Vọng Long Thành quả thật đúng là căn cơ sâu đậm. Thật hy vọng có thể tới đó một lần, ta cũng rất tò mò muốn biết, một gia tộc có thể đào tạo được một tên như đệ rốt cục sâu tới mức nào?”
Trần Phong nghe tới đây thì bối rối không biết trả lời sao, những thứ hắn vừa nói đều từ chuyền thừa mà ra, trong gia tộc tuy có một chút điển tịch cổ sưa chứa nhiều thứ lạ nhưng còn lâu mới sánh được với truyền thừa hắn có đươc. Mà nếu thật sự để Khuynh Thành tới Trần Gia làm khách hẳn sẽ tạo ra oanh động không nhỏ.
Nếu không may để hai vị lão tổ Trần Gia không vui ra tay thì e hậu họa khôn lường, bể ngoài Trần Gia chỉ là một tiểu gia tộc hạng ba, người lợi hại nhất mới là Võ Linh Cảnh đỉnh phong, nhưng khôn ai biết Trần Gia còn tồn tại hai lão quái vật không biết sống bao lâu vẫn luôn trong bóng tối, điều đó còn chưa kể tới việc gia gia Trần Phong cũng mới tấn cấp Vương Cảnh, nếu tin tức này truyền ra hẳn là khiến phong vân chấn động.
“Tỷ nói đùa, ta chỉ là tình cờ có chút cơ duyên nhỏ, may mắn đạt được chút tri thức về một vài Thiên Địa kỳ chân, mà Ngọc Lộ Linh Tuyền chỉ là chùng hợp nằm trong số đó thôi.”
Hắn vội kiếm một cái lý do lửa giả nửa thật đem ra đối phó với Mạc Khuynh Thành, hắn cũng không thể đem truyện bàn thân có được cường đại chuyền thừa đem ra khắp nơi khoe khoang, nếu làm như vậy hắn thật không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Còn Mạc Khuynh Thành đương nhiên không tin lời hắn nói mà bản thân nàng cũng không quan tâm lắm, nàng chỉ hiếu kỳ mà thôi, Trần Phong đã không muốn nói thì nàng cũng không ép, dù sao ai cũng có những bí mật của riêng mình mà.
“Được rồi, chuyện đó ta không quan tâm, đệ thử nói xem ta nên làm gì để lấy được Ngọc Lộ Linh tuyền đây”
Mạc Khuynh Thành cũng không có kiên nhân nổi lữa, nàng trực tiếp hối thúc Trần Phong đem kế hoạc tỷ mỉ nói ra.
“Cũng không phải chuyện gì quá nguy hiểm, có điều việc này phải xem tỷ có tin tưởng đệ hay không đã”
Trần Phong thì vẫn bình thảnh như không, hắn nhìn Mạc Khuynh Thành với ánh mắt đây thăm dò, từ tốn nói tiếp.
“Đầu tiên tỷ sẽ đi khắp khu rừng này tạo ra động tĩnh lớn để Hắc Xà chủ đông ra mặt để lộ vị trí động phủ của hắn, còn ta sẽ trực tiếp lẻn vào đó thăm dò rồi đem Ngọc Lộ Linh Tuyền ra. Như vậy chúng ta dương đông kích tây, Thủy Xà chắc chắn sẽ không ngờ tới”
“Không được việc đó quá nguy hiểm, với tu vi của đệ mà vào đó chẳng khác nào đi chịu chết, nếu như bị phát hiện đệ nhất định sẽ rơi vào quần công của đám dã thú thủ hạ của Linh Xà”
Hắn còn chưa nói hết đã bị Mạc Khuynh Thành gạt bỏ ý kiến đó, nàng rõ ràng là đang tỏ thái độ phản đối ý kiến đó. Không phải Mạc Khuynh Thành không tin tưởng Trần Phong mà nàng lo cho an nguy của hắn. Trần Phong cũng nhận được ra điều đó, khiến hắn trong lòng vui như nở hoa, tuy hai ngươi với quen biết vậy mà nàng đối với Trần Phong thật lòng như vậy khiến hắn hạnh phúc không thôi.
“Tỷ yên tâm, ta tự có phần lắm chắc mới đưa ra chủ ý như vậy. Trong động phủ đó tuy có không ít dã thú cấp ba cấp bốn, thực có thể so với Võ Sư và Võ Linh Cảnh, nhưng ta chỉ cẩn cẩn thận, hẳn sẽ không sao”
Dứt lời Trần Phong liền vận chuyện chân khí thi triển bí pháp che giấu hơi thở chính mình, loại bí pháp này hắn đã từ trong truyền thừa học được, nó lợi hại hơn bí pháp mà Trần Linh truyền thụ cho hắn không biết bao nhiêu lần. Cho dù là cao thủ Linh Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc phát hiện ra sơ hở.
Mà Mạc Khuynh Thành cũng không thể tin vào mắt mình, trước mắt nàng khí tức của Trần Phong cư vậy mà biến mất không còn dấu tích, nó cứ như bỗng dưng tiêu tan trong không khí vậy. Cho dù là linh thức của nàng cũng phải cần thận mới tìm được hơi thở của hắn, Trần Phong như hóa tan vào Thiên, Địa, hắn như một bộ phận trong đó.
Nếu như Mạc Khuynh Thành không sư dụng linh thức cường đại cấp Vương cảnh thì không thể cha ra khí tức của hắn, không phải Trần Phong đang đứng trước mặt nàng thì nàng còn cho rằng hắn đã biết mất khỏi thiên địa đó. Thấy được bàn lĩnh đó của hắn, nàng ta cũng thoáng yên tâm, nhưng trước khi đi Mạc Khuynh Thành vẫn đưa cho Trần Phong một tấm nội giáp của nàng.
Tấm nội giáp đó có cấp bậc không thấp, ló phẩm chất tới huyền binh ngũ cấp hạ phẩm, cho dù thực lực Trần Phong không đủ thì cũng đủ để thôi động nó ngăn cản một đòn toàn lực của Võ Linh cảnh thất trọng trở nên. Còn Trần Phong nhận được nội giáp thì cũng bất ngờ, hắn không ngờ được bảo vật quý giá như nỗi giáp cấp năm hạ phẩm mà nàng cũng có thể đưa cho hắn.
“Khuynh Thành tỷ yên tâm, ta tất sẽ đem Ngọc Lộ Linh Tuyền ra cho tỷ”
Rồi Mạc Khuynh Thành tóm Lấy Trần Phong như một con gió bay về phía xa hương gần động phủ Hắc Thủy Kim Xà tiến tới. Trên không Trần Phong lần đầu được tiếp xúc gần gũi với Mạc Khuynh Thành như vậy, trong lòng không kiềm chế được vui vẻ, hắn ngửi được hương thơm trên người nàng tỏa tới thì toàn thân như lóng bừng nên, hắn còn đang trong mơ màng thì thấy Mạc Khuynh Thành đã đáp tới một bãi đất.
Hắn vội vàng định thần làm ra như chưa có việc gì, hắn còn không biết phía sau hắn ánh mắt Mạc Khuynh Thành nhìn hắn cò vẻ đầy giận giỗi và dưới lớp khăn che mặt đó nàn còn lẩm bẩm.
“Tiều tử thối chiếm tiện nghĩ của ta còn có tỏ vẻ không có chuyện gì. Hừ đợi việc này kết thúc, ta phải khiến đệ chịu chút đau khổ mới được”
Còn Trần Phong sau khi tiếp đất hắn liền thu khí tức bàn thân lại rồi tìm một lơi kín đáo ẩn thân.