Luyện Vũ Tu Thần

Chương 88: Nguy Hiểm Trùng Trùng.

“Tiều Hắc Xà mau ra đây nhận lấy cái chết”

Mạc Khuynh Thành vận dụng tu vi đề cao thanh ấp quát lớn, giọng nói hùng hồn hữu lực của nàng vang rộng cả một khu vực lớn, động tĩnh đó khiến cho mấy con dã thú cấp thấp bay, chạy tán loạn khắp nơi. Còn Trần phong đứng cánh đó khá xa mà vẫn cảm thấy toàn thân rung động không thôi, tiếng quát đó tuy không trực tiếp nhắm vào hắn nhưng cũng khiến cho hắn tâm thần chấn động như bị tiếng sấp oanh đỉnh, khiến đầu hoa mắt choáng.

“Ầm”

“Nhân loại đê tiện ngươi rốt cục cũng tới, ta còn tưởng ngươi đã sợ bỏ chạy giữ lấy mạng rồi. Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi”

Sau tiếng quát lớn của Mạc Khuynh Thành thì phía đông bắc xa xa bỗng mộ tiếng nổ lớn xuất hiện, theo đó làm một giọng đầy giận dữ vang vọng đất trời bộc phát ra. Và chủ nhân của giọng nói đó đúng là Xà Vương, sau khi bị Mạc Khuynh Thành đánh động, nó nổi giận đùng đùng từ trong động phủ của mình gần đó điên cuồng nao ra.

Xà Vương nhiều lần ăn thiệt thòi lớn trong tay Mạc Khuynh Thành, như chận chiến trước đó của hắn và nàng, hắn xem nữa bị Mạc Khuynh Thành đánh cho mất mạng, cũng nhờ nó gian xảo, mới cớ cơ hội đảo ngược tình thế, vậy mà vẫn chỉ khiến nàng trọng thương mà chốn thoát. Nó thân là Yêu Vương của một vùng có vô số thủ hạ, vậy mà nhiều ngày như vậy vẫn không tìm được tung tích của Mạc Khuynh Thành, khiến nó căm giận không thôi.

Vậy mà hôm nay nàng ta lại chủ động tới tận cửa, hắc xà vốn cho là cơ hội của bản thân đã tới niền vội vã xuất hiện nhằm muốn giệt trừ mỗi họa trước mắt.

“Tiểu Hắc Xà, lần trước ta không may bị ngươi tính kế, khiến bản thân bị thương không nhẹ. Hôm này bổn tiểu thư quyết lấy cái đầy rắn của ngươi làm vật bồi thường, sau đó lấy đi Ngọc Lộ Linh Tuyền.”

Dứt lời, thân hình của Mạc Khuynh Thành đã nhanh như chớp tiến tới gần Hắc Thủy Kim Xà tấn công tới. ống tay nàng khẽ phất lên, thanh huyền binh cấp năm hạ phẩm Ngọc Nữ kiếm mang theo sự sắc bén cùng lực công kích khủng bố chém thẳng tới thân hình to lớn của Hắc Xà trước mặt.

Nhưng Hắc Thủy Kim Xà cũng không yếu thế, ngay khi Mạc Khuynh Thành động thủ, nó cũng nhanh như gió lách thân rắn của mình đem cái đuôi to lớn của nó quất mạnh về hướng Mạc Khuynh Thành. Cái đuôi đó mang theo uy thế hung mãnh của dã thú, gào thét trong không trung đánh trực diện với một kiếm kia của Mạc Khuynh Thành.

“Ầm, phốc”

Hai bên va chạm với nhau, chân khí của hai người quần quận không ngừng được liên tục thi triển ra, kịch liệt đụng vào nhau tạo thành tiếng vang thất lớn. Chân khí dư âm của hai đòn công kích của cao thủ Vương cấp mãnh liệt bạo phát ra những cơn cương phong quần vũ quận đi đất đá chung quanh đó bàn kính mấy trăm mét.

Khói bụi tản đi hai thân ảnh một xà một người vẫn vững vàng đứng trên không phiêu du, hai bên cân tài ngang sức, không hơn, kém nhau là mấy. Hai bên họ mới chỉ ra tay thăm dò đối phương mà thôi, mới thời gian trước hai bên đều bị thương rất nặng, họ không biết sâu cạn của đối thủ ra sao, cũng vì vầy cũng không có tuyệt chiêu ngay.

Cách đó xa khoảng cả ngàn mét, Trần Phong đứng nấp sau một tảng đã lớn, hắn thu lại khí tức toàn thân, nặng nhìn hai cao thủ Vương cấp trên trời quyết đấu với vẻ mặt đầy hâm mộ.

“Thì ra đây mới là thực lực chân chính của Vương Cấp cao thủ, đúng là phô thiên cái địa. Tùy tiện một kích cũng đủ đánh một hố sâu trên đất, đúng là uy lực to lớn, không biết bao giờ ta mới có thực lực như vậy.”

Hắn với ánh mắt lòng hổi và đầy khao khắt ngước nhìn lên trời, hai thân ảnh đứng đó mà trong người hắn máu huyết như sôi nên đầy chiến ý. Hắn tuy không phải là một kẻ cuồng chiến dì nhưng thấy cảnh tượng uy thế trước mặt như vậy cũng đủ khiến hắn trong lòng như muốn chiến với cả thiên hạ.

Đang mải me say đắm trong đó, Trần Phong bỗng rất mình như nhơ ra được gì thầm nói.

“Đây nhất định là thời cơ tốt để lẻn vào Xà Động. Ngọc Lộ Linh Tuyền nhất định ở bên trong đó.”

Còn chưa nói hết lời, thân hình của Trần Phong rung nên một cái, lập tức biến mất tại chỗ, mà cách đó mấy mét hướng về phía Xà Động, thân ảnh Trần phong không ngừng thoắt ẩn, thoắt hiện như u minh quỷ hồn. Chỉ không đền một khắc, Trần Phong đã đứng trước của Xà Động trăm mét, hắn cẩn thận quan sát địa hình trung quanh cửa động tìm cơ hội lẻn vào.

Rồi từ trong động đi va hai con đại xà thân hình to lớn, cả người trúng được bảo phủ bởi một lớp lân phiến màu đen, chiếc lưỡi dài, chẻ đôi không ngừng thò ra thụt vào. Cái đầu hai con hắc xà đó thì không ngừng đu đưa trái, phải, không ngừng cảnh giới.

Thấy hai con dã thú cấp hai đỉnh phong đứng ngoài gác cửa, trong lòng Trần Phong khẽ trầm xuống thầm nghĩ.

“Mới chỉ là hai con dã thú canh cửa như vậy mà lại có thực lực so với võ sĩ cảnh đỉnh phong của nhân loại, vậy không biết bên trong còn có dã thú bậc nào? Xem ra đúng là khó đối phó”

Bị hai con dã thú cấp hai đỉnh phong ngáng cửa, Trần Phong biết phải làm sao thì rơi vàm trần tư suy nghĩ một hồi. Hắn không thể mạo hiên đi ra trực tiếp giết hai con dã thú đó, nếu không may kinh động dã thú trong động thì đúng là rất nguy hiểm.

Trong đầu Trần Phong bỗng nghĩ ra một cách đó là điệu hổ li sơn, hắn sẽ trên người một tấm vải, rồi tiểu tiện trên đó. Sau đó Trần Phong một tay bịp mũi, một tay cầm tấm vải đó buộc vào một cành cây nhỏ, hướng chỗ xa ném tới, gây ra động tĩnh không nhỏ.

Hai còn tiểu xà kia chỉ là cấp thấp yêu thú, chưa khai mở linh trí, chúng làm sao có thể biết được quỷ kế của Trần Phong cơ chứ. Cứ như vậy hắn thuận lợi dẫn dụ hai con tiểu xà đó đi, còn bản thân thì cần thận từng bước tiến vào động xà nguy cơ trùng trùng.

Vào trong động, Trần Phong thấy mọi thứ khá là tối, nhưng hắn không dám đem đuốc theo, hành động đó được coi như làm điều ngu ngốc, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Đối với người tu luyện như hắn thì việc hoạt động ở những lơi thiếu ánh sáng như vậy không phải điểu quá khó khăn, chỉ cần tu vi đủ cao thì trong động cho dù không có ánh sáng nhưng cũng không bị ảnh hưởng.