Luyện Vũ Tu Thần

Chương 92: Uy Lực Kiếm Ý.

Trần Phong chạy không được mấy bước thì đã nghe thấy đằng sai có tiếng rung động dữ dội, hắn quay người nhìn lại thì, ôi trời, phía sau hắn nguyên mộ đám hắc xà đông hàng trăm con đang như điên đuổi theo sau. Lúc này thì ba hồn bảy vía của Trần Phong có cứng tới đâu cũng không thể bỉnh tĩnh nổi, trước cảnh tượng một đã dã xà đen như mực, lúc nhúc đuổi theo sau muốn lấy mạng hắn.

Trần Phong có tinh thần thép cũng phải kiếm sợ không thôi, không những như vậy từ trong đám cả mấy trăm đầu dã xà đó Trần Phong có thể cảm nhận được mấy luồng khí tức khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm. Trần Phong trong lòng hiển nhiên ước đoán được mấy cỗ khí tức như ẩn như hiện đó rất có thể là xà thú cấp ba, thậm chí có cả xà thú cấp bốn.

Hắn dốc toàn lực thi triển thân pháp, thân hình hắn như con gió tiến nhanh về phía trước, nhưng đám xà thú phía sau vẫn như vong hồn không tán, bám riết tới hắn, mà Trần Phong càng chạy khoảng cách tới cửa xà động càng gần mà khoảng cách giữa hắn và đội quân xà thú lại càng ngắn.

Do trên đường chạy trốn, Trần Phong cũng gặp không ít lần tập kích chặn lối đi của mấy con tiều xà. Cũng may đa số chúng không có tu vi quá cao, nêu không tình thế của hắn sẽ ngày càng nguy hiểm. Trần Phong mắt thấy cửa động ra còn cách hắn còn mấy chục mét thì trong lòng vui vẻ, liền cố gắng tăng tốc nhanh tróng nao ra.

Trong lúc đó chợt chị biến xảy ra, trước mặt Trần Phong không biết từ đâu mà lại xông ra một đầu đại xà to lớn, toàn thân nó được bao phủ bởi lớp vẩy đen thui, chiếc đầu to lơn cùng thân hình khổng lồ như cậy cột nhà tỏa ra áp lực rất lớn. Trần Phong thấy vậy, hai đồng tử không ngừng co rút lại vì bất ngờ cũng cảm giác nguy cơ trong lòng.

Hiện trạng của hắn bây giờ hết sức nguy hiểm, hắn trước sau đều gặp địch, không có lối thoát, Trần Phong chỉ đành cắn răng cầm thanh huyền kiếm trong tay, tốc độ không giảm mà lao tới tấn công con đại xà trước mặt.

Vừa nhìn Trần Phong đã biết con xà thú trước mặt là một đầu dã thú cấp ba, tuy chỉ cấp bậc sơ thành nhưng với ưu thế sân nhà và sự phòng thủ cứng rằn từ bộ lân phiến trên người thì cho dù là võ sư tam trọng đối phó với nó cũng vô cùng khó khắn.

Huống chi Trần Phong hiên tại mới chỉ là võ sĩ đỉnh phong, tuy nói một chút nữa hắn có thể tấn cấp võ sư nhưng nói là dễ hơn làm. Từ cảnh giới võ sĩ nên cảnh giới võ sư là một cái bình cảnh rất lớn, trước đó ở Vọng Long Thành có không ít người trước đo tu vi tiên triển rất tốt, cũng là một phương thiên kiêu.

Nhưng khi tới cảnh giới như Trần Phong thì cũng mất mấy năm, chục năm thậm chí cả đời cũng không thể bước qua được. Từ đó có thể thấy được sự khác biệt rất lớn giữa võ sĩ và võ sư, Trần Phong liệu có thể bù lấp khoảng trống đó?

Đối mặt với đối thủ mạnh hơn bản thân tới mấy lần Trần Phong trong lòng tuy có chút căng thẳng nhưng không hề có chút sợ hãi nào trong lòng mà ngược lại trong lòng hắn chiến ý lại tăng nên tới cực độ. Con đường của mỗi cường giả cần phải vượt qua vô số chông gai và thử thách, mà một đầu dã thú cấp ba trước mặt Trần Phong chỉ được hắn coi như một thử thách của bản thân mà thôi.

"Hừ xà thú cấp ba sơ thành thì sao chứ? Dám cản đường bổn thiếu, Chết.”

Ống tay áo khẽ phất nhẹ, huyền kiếm trên tay Trần Phong rung nên một cái rồi xé không mà ra, một kiếm bổ xuống đầu xà thú.

“Lưu Tinh Dạ Nguyệt, Lưu Tinh Loạn Vũ”

Liền liên tiếp hai kiếm được Trần Phong phát ra, kiếm phong gào thét mãnh liệt, hia kiếm nối nhau liên tục công kích tới đại xà. Chỉ thấy thân hình to lớn của hắc xà cấp ba bị đẩy lùi về sau một đoạn dài, thân hình to lớn của nó va vào vách động khiến đất đá rơi xuống như mưa.

Nhưng khi bụi đất còn chưa tan hết, cái bóng to lớn của xà thú đó như một cái lò xo, thân hình hắc xà lao nên phi thân tới mở cái miệng to lớn hôi tanh đen thui của nó hướng Trần Phong táp tới. Trần Phong thấy hai chiêu của mình vẫn không thể khiến đối thủ bị thương mà còn là nó tức giận trong lòng thầm buồn phiền.

“Sức phòng ngự của dã thú cấp ba đúng là biến thái”

Hắn vội dương kiếm lên cản một cắn đó của đại xà, khiến bàn thân bị đánh bay va vào vách động mà hộc máu.

“Để xem, dã ngươi dày tới mức nào?”

“Phần Thiên Loạn Vũ”

Trần Phong khẽ lau vết máu trên miệng tức giận mắng, rồi thân hình thoắt một cái đã chủ động tiến tới gần đại xà tung một kiếm chém tới phần bụng ló. Một kiếm đó so với hai kiếm kia công lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, mà một kiếm này chém ra. Trần Phong may mắn đánh chúng chỗ yếu hại của đối thủ khiến nó bị thương nặng, đến lớp vẩy trên thân xà cũng bị bung ra.

Mùi thịt khét tỏa ra trong không trung khiên Trần Phong cũng phải cau mày, hắn nhìn vết thương trên bụng đại xà, thấy chỗ đó trên bụng rắn có một vết chém dài, khiến vẩy rắn bong tróc tứ tung, hơn nữa từ miệng vết thương còn thấy rõ được dấu tích cháy sém của thịt rắn. Một kiếm đó của Trần Phong tuy lợi hại, có thể khiến đại xà trọng thương nhưng vẫn không thể chém chết nó, khiến nó bạo nộ, tức giận tới điên cuồng.

Đài xà ngửa đầu lên trời rít một cái rồi không thèm quan tâm tới vết thương bàn thân mà tấn công tới Trần Phong, cái miệng to lớn của nó với hai chiếc răng của xà thú, sắc nhọn như hai mũi đao thẳng hướng Trần Phong với sức công phá không gì cản nổi. Đây rõ ràng là một kích toàn lực bình sinh của đại xà, Trần Phong khiến nó bị thương nặng như vậy, triệt để kích phát sự dã tính trong nó, mà một kích đó, với hiện trạng của Trần Phong hẳn phải chết không thể chốn.

Nhưng trong lúc sinh tử đó, Trần Phong lại bình tĩnh tới lạ thường, đầu hắn bỗng trở nên nhẹ hơn và cảm thấy thống suốt, mà cảnh tượng trung quanh với Trần Phong bỗng trở nên chậm chạp vô cùng. Chợt hắn nhớ tới thứ vô hình vô sắc trong đan điền của bản thân vẫn chưa được hoàn toàn không chế mà này ra một ý.

Trần Phong dồn toàn bộ chân khí thử thôi động một luồng kiếm khí hắn lĩnh ngộ được trong đan điền vậy mà thành công điều khiển nó, cảm nhận được kiếm ý sắc bén cùng sức mạng to lớn vô tân trong cơ thể, khóe miệng Trần Phong vui vẻ khẽ nhếch nên.

“Để ta lấy máu ngươi tế kiếm ý của bổn thiếu gia”

“Phần Thiên Loạn Vũ”. “Súc sinh đi chết”

“Ầm”

Trần Phong hét lớn một tiếng, chân khí cơ thể toàn bộ tích tụ bộc phát ra ngoài, kèm theo đó là một tia kiếm khí có uy năng kinh khủng sắc bén như chém tận thế gian bộc phát ra ngoài. Kiếm trên tay Trần Phong sau khi được quán chú kiếm khí lên trên thì tự đông rung nhẹ nên như vui mừng hưởng ứng, kiếm khí từ đó tỏa ra xung quanh khiến cho không khí cũng bị chém thành mảnh nhỏ.

Một kiếm từ trên cao chém xuống lập tức khiến thân thể đại xà từ một phân thành hai nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích. Khẽ liếc thi thể xà thú chết không thể chết thêm được, Trần Phong khẽ thầm nói rồi thân hình như một cơn gió phóng ra cửa động.

“Uy lực của kiếm ý đúng là không nhỏ.”