“Phong đệ, đệ làm gì vậy mau buông ta ra”
Mạc Khuynh Thành cố gắng gượng chút lý trí cuối cùng trong lòng làng, hy vọng Trần Phong sẽ dừng lại. Nhưng hắn lại không muốn như vậy, nàng ta còn chưa nói hết câu, Trần Phong đã chồm người dậy, hôn lấy đôi môi anh đào của nàng, khiến cho lời còn chưa kịp thốt ra đa bị nàng nuốt ngược trở lại.
Cứ vậy Trần Phong say đăm hôn lấy đôi môi hồng thắm của Mạc Khuynh Thành khiến cho chút ít lý trí sót lại của nàng bị hắn hoàn toàn đánh vỡ, trong đầu Mạc Khuynh Thành cũng bị hàng động bá đạo đó của Trần Phong không còn suy nghĩ gì nữa mà thần thủ.
“Hay coi đây là một giấc mơ đẹp đi, sau khi tỉnh lại mọi thứ sẽ trở lại bình thường,. Nếu là đang mơ vậy ta cũng muốn mơ thất đẹp”
Hai cánh tay trên ngực Trần Phong từ từ buông xuống rồi chủ động vòng qua cái eo hổ của hắn ôm một cách đầy ấm áp, Mạc Khuynh Thành chủ động như vậy khiến Trần Phong như được tiếp thêm sức mạng. Hai cánh tay hữu lực của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ong trắng treo của mỹ nhân rồi từ từ di chuyển xuống hai gò thịt lớn bên dưới.
Trần Phong ôm lấy kiều đồn Mạc Khuynh Thành rồi nhấc bổng nàng nên, phân eo bên dưới cũng không ngừng nghỉ di chuyển mạnh mẽ, những cú va chạm liên hoàn vang nên.
“Bạch bạch bạch”
Trong sơn động chỉ còn tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ, và âm thanh hai người va chạm với nhau không ngừng nghỉ. Cứ như vậy một buổi sáng trôi qua trong sơn động một cách bình yên và đây cảnh xuân dạt dào.
Phía trong sơn đông lúc này hoàn cảnh đã yên tĩnh trở lại, hai thân thể không mảnh vải che đậy, thân cận ôm lấy nhau, đầu Mạc Khuynh Thành khẽ ghé trên ngực Trần Phong nên xuống từng nhịp theo nhịp thở đều đều của hắn. Đôi mắt long lanh như những vì tinh tú của Mạc Khuynh Thành thất thần nhì ra phía ngoài cửa như nhìn tới tương lại mở mịt của chính nàng.
Cả sơn đông rơi vào trầm mặc hồi lâu, Trần Phong chợt lên tiếng phá vỡ không khí im ắng đó.
“Khuynh Thành tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với tỷ, sẽ không để tỷ phải chịu uy khuất”
Một hồi lâu sau, Mạc Khuynh Thành khẽ thở dài mội hơi rồi nói.
“Phong đệ, đệ hãy coi đây là một giấc mơ đi, sau khi hai chúng ta rời khỏi đây thì hãy coi mọi việc như chưa có chuyện gì xảy ra. Đệ hay coi như chưa bao giờ gặp ta thì tốt hơn”
Nghe được nàng ta nói vậy, trong lòng Trần Phong vô cùng hoảng hốt, vội ngắt lời nàng.
“Sao tỷ có thể nói những lời đó được, hai chúng ta có thể coi đó như không có chuyện gì xảy ra được hay sao? Với lại ta thực lòng thích tỷ, ta muốn tỷ làm nữ nhân của ta, cà đời nảy ta sẽ che chở bảo vệ tỷ không ai có thể chia rẽ chúng ta”
Mạc Khuynh Thành lại rơi vào trầm mặc, sau một hồi suy tư nàng dứt khoát đứng dậy, nặng lẽ ngay trước mặt Trần Phong thay y phục, nhìn thân hình quyến rũ, mềm mại như nước, thánh khiết như ngọc trước mặt, Trần Phong lại đầy một bụng hỏa.
Tiểu đệ bên dưới lập tức có phản ứng, trở nên lóng hổi và cứng rắn vô cùng, có điêu hai người mới vừa rồi chải qua đại chiến đến thiên địa biến sắc, bây giờ trong động vẫn còn mùi hai người để lại mà chưa tiêu tan vì vậy hắn đành đè nén lại ngọn lửa trong lòng, ngây ngốc ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt.
Chợt thanh âm của Mạc Khuynh Thành vang nên đầy vẻ quyết tuyệt nói.
“Đệ nói đệ muốn ta làm nữ nhân của đệ, vậy đệ có biết thân phận của ta hay không? Đệ có biết thế lực sau lưng to lớn tới đâu chăng? Vậy đệ có biết nếu đểu như họ biết quan hể của chúng ta thì có hậu quả gì sẽ xảy ra không?”
“Đừng nghĩ bàn thân đệ hiện mới đột phá võ sư cảnh giới mà kiêu ngạo, tuy với thiên phú và tuổi của để biểu hiện rất kinh người, nhưng trước mặt những cao thủ thực sự thì hoàn toàn không có sức phản kháng. Không những đệ, thậm trí gia tộc và thế lực sau lưng đệ cũng khó mà thoát được mối họa diệt môn, cho dù là cao thủ Vương cấp Ngũ trọng như ta cũng không thể chốn thoát được. Đệ lấy cái gì để bảo vệ ta?”
Từng lời nói của Mạc Khuynh Thành như lưỡi đao cứa vào trái tim Trần Phong vậy, nhưng hắn không thể nào phản bác lại được, bởi nàng nói hoàn toàn đúng. Cho tới hiện tại hắn vẫn không có biết được thân phận, nội tình của nàng. Sự thật phũ phàng hơn, với tu vi vo sư nhất trọng hiện tại của hắn trước mắt một võ Vương ngũ trọng như nàng thì đúng là sâu kiếm.
Trước mặt nàng đã như vật, vậy đối mặt với thế lực sau lưng của nàng, Trần Phong còn sức phản kháng hay sao? Nhưng Trần Phong tính cách bể ngoài ôn hòa, bên trong lại cực kỳ quật cường, hắn cắn răng, hướng Mạc Khuynh Thành nói.
“Ta không tin ông trời lại bất công tới vậy, chỉ cần ta có đủ thời gian, nhất định có thể đường hoàng cưới tỷ về làm vợ”
“Thời gian, đúng cái đệ thiếu nhất là thời gian, nhưng những người đó, họ có thể để cho đệ có thời gian trưởng thành hay sao? Ta khuyên đệ hay nên lượng sức mình, hãy quên ta đi”
Dứt lời nàng phất tay một cái cả người theo gió phóng lên trời cao, trước khi nàng biến mất trong không trung còn không quên nói vọng lại dặn dò Trần Phong.
“Ta đi dụ Xà Vương, đệ nhân cơ hội đó mau rời khỏi đây, nếu không dư âm trận chiến nan tới sẽ rất nguy hiểm”
Trần Phong như ngơ ngẩn tại chỗ, sau khi nàng ta rời đi hắn mới kịp hồi phục và vội đuổi theo, không màng tới bản thân vẫn không mặc gì, vội vàng chay theo sau, nhưng đáng tiếng tốc độ của hắn qua trậm, ra tới ngoài của Trần Phong đã hoàn toàn mất dấu nàng ta.
Trong lòng Trần Phong trăm mối ngổn ngang, không hiểu sao trái tim hắn lại đau thắt lại, càm giác như hắn vừa đã để vụt mất thứ gì đó rất quan trong vậy. Hắn tay ôm tấm huyền giáp và ít đồ nàng đề lại vào trong ngực đau khổ hét lớn, mặc kệ Mạc Khuynh Thành có nghe được hay không.
“Khuynh Thành, nàng chở ta, sẽ có một ngày Trần Phong ta trước toàn thiên hạ đường hoàng đem nàng cưới vào Trần Gia. Đến một ngày đó ta sẽ dùng chính thực lực của mình nói cho cả thiên hạ này biết nàng là nữ nhân của Trần Phong này.”