Trần Phong đứng ngây người nhìn về hướng Mạc Khuynh Thành rời đi một hổi lâu rồi hắn thất thần, lững thững đi từng bước vào trong sơn động. trong sơn động, Trần Phong nhìn lại một lượt không gian trong đó rồi ánh mắt hắn chắm chú dừng lại trên bãi chiến trường hồi sàng mà nàng và hắn đại chiến qua. Cứ như vậy cả giờ đồng hồ sau, Trần Phong đứng trong động ngây người như có ngàn điều suy nghĩ.
Rồi như đã thấu đáo vấn đề gì đó, hắn nặng nề thờ dài một hơi cảm thán rồi nặng lẽ mặc lại y phục.
“Hài, hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại”
Trần Phong nhìn mấy đồ vật mà Mạc Khuynh Thành để lại cho hắn, cẩn thận xem xét từng thứ. Trong đó ngoài tấm nội y huyền giáp ra còn có một miếng ngọc tinh xảo, trên miếng ngọc đó sau khi Trần Phong kiểm tra vậy mà hắn lại phát hiến đó là một bộ công pháp không tầm thường.
Bộ công pháp đó có tên Phiêu Vân Bộ là một công pháp Huyền Cấp hạ phẩm nhưng về giá trị thực tế thì còn hơn cả Huyền Cấp Trung phẩm, bởi đây là một bộ thân pháp công pháp. Phải biết cả Xích Long Vương chiều công pháp võ kỹ đã không có nhiều, chúng đều được coi như trọng bảo được các thế lực khắp nơi quản chế rất cẩn thận, mà thân pháp công pháp đã hiếm lại càng hiếm, huống chi đây lại là một bộ huyền cấp hạ phẩm có thể xếp vào những bộ đỉnh cấp công pháp của Xích Long Vương chiều.
Điều đó có thể thấy được giá trị của cuốn công pháp này, vậy mà Mạc Khuynh Thành lại không chút do dự đem nó tặng cho Trần Phong. Có thể thấy được, thật sâu trong lòng nàng cũng rất quan tâm hắn, có điều thế giới của hai người rất cách biệt vì vậy nàng ta mới phải làm như vậy.
Thu hồi một chút đồ đạc trong sơn động, Trần Phong liền rời khỏi đó hướng Nam mà đi.
“Ta cũng nên trở về gia tộc rồi. Thời hạn khảo hạch Xích Long Học Viện hẳn cũng sắp tới rồi.”
Mấy ngày sau, trước cửa lớn Vọng Long Thành, một thiêu niên ăn mặc rách rưới, tuy nhiên thần thái hắn lại sáng lạn anh tuấn bất phàm, nhất là đôi, nhất là đôi mắt hắn, sáng ngời như tinh tú, khẽ nhìn đại thành trước mặt khẽ nói.
“Vọng Long Thành, Trần Gia, ta chở về rồi”
Người đó không phải ai khác mà là Trần Gia đại thiếu của chúng ta, trong mấy ngày vừa qua hắn từ ngoại vi Vô Tận Sơn Mạch chở về cũng đã chải qua không ít gian nan và hiểm nguy. Trong đó có mấy lần Trần Phong còn gặp nguy hiểm tới tánh mạng, trong quá trình đó hắn cũng gặp không ít dã thú cấp ba có thực lực sơ thành cùng tiểu thành trở nên, cũng may hắn vận khí cũng không tệ lên mới bình an về được đây.
Có điều trong quá trình hắn chiến đấu với dã thú không chánh được việc bị thương và y phục bị tổn hại, vì vậy hắn mới có bộ dạng rách rưới như tên ăn mày hiện tại. Hít một hơi thật sâu Trần Phong hướng cửa thành đi tới, hiện tại hắn đang rất nóng lòng muốn chở lại Trần Gia gặp cha và mẫu thân và cũng tộc nhân của mình, từ trước tới nay thì đây là lần đâu hắn ra ngoài lâu tới vậy.
Lúc này trong đại điện Trần Gia, gia chủ Trần Gia, Trần Thừa Thiên ngồi trên vị trí cao, tỏa ra một khí thế và uy nghiêm, nhìn một đám người trong đại điện cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một vị nam tử trung niên có vẻ ngoài tàm hơn bốn mươi, âm trầm cùng đầy lo lắng nói.
“Bát trưởng lão, mấy ngày nay thế nào có tìm được tung tích của Phong nhi chăng”
Bên dưới, vị đại nam tử kia đối diện với vị gia chủ trước mặt cũng đổ đầy mồ hôi căng thẳng nói.
“Hồi bầm gia chủ, thuộc hạ vô năng không thể bảo toàn thiếu gia, mấy ngày qua thuộc hạ đã đem người đi tới ngoại vi Vô Tận Sơn Mạc Tiềm kiếm rất lâu nhưng vẫn không thấy tung tích của đại thiếu gia.”
“Hừ, một lũ vô dụng, có việc âm thầm bảo vệ cho Phong nhi cũng làm không xong, Trần Gia nuôi các ngươi là tốn cớm hay sao. Còn ngươi bát trưởng lão, người dù sao cũng là một võ linh cảnh tam trọng, thực lực như ngươi âm thầm đi theo bảo vệ Phong Nhi không phải là vấn đề vậy mà lại để cho hắn xảy ra chuyện. Ngươi lên đáng sử tội gì”
Trên cao, Trần Thừa Thiên sau khi nhân được tin tức của trưởng lão trong tộc bẩm báo thì vô cùng tức giận quát mắng, khiến cho đám người trong đại điện Trần Gia ai nấy đều im lặng không giám nói nửa lời. Chỉ có bát trưởng lão gian nan đứng trước mặt Trần Thừa Thiên vội giải thích.
“Gia chủ hôm đó đúng là lão phu sơ xuất không ngờ trong đám Phong Lang đó lại có con đạt tới cấp 4 sơ thành, lao phu nhất thời không thể cầm xuống được, lại không ngờ rằng người đi cùng đội với thiếu gia bất ngờ tập kích, khiến thiếu gia gặp nạn. Xin gia chủ trách phạt”
Trước lời giải thịch của bát trưởng lão Trần Thừa Thiên chỉ hừ lạnh mà đau buồn nói.
“Ta thật muốn một trưởng đập chết ngươi, nhưng dù di ngươi cũng là tộc nhân của Trần Gia, ta trước tước bỏ vị trí Kim Bảo trưởng lão của ngươi, đợi tìm được tung tích của Phong Nhi, ta sẽ tính sổ với ngươi”
Bên cạnh Trần Thừa Thiên là một vị trung niên nam tử, khí thế bức người, hẳn là một cao thủ đứng ra nói. Chỉ có bát trưởng lão đầu đầy mồ hôi đứng trước mặt Trần thừa Thiên vội giải thích.
“Đại ca đừng quá lo lắng, đệ nhận được tin tức mấy hôm nửa tháng trước Nhị Ca dẫn người đi ra ngoài tìm Phong Nhi phát hiện ra thi thể của mấy kẻ khả nghi. Theo như lời của bát trưởng lão miêu tả hẳn là mấy kẻ đã ám toán Phong Nhi, từ vết tích để lại cho thấy, mấy tên đó chết dưới Lưu Tinh Kiếm Quyết của Trần Gia ta.”
“Rất có thể Phong Nhi đã bình an trở lại báo thù, vì vậy đại ca không cần quá bi quan. Ta tin Phong nhi cát nhân ắt có thiên tướng, gặp dữ hóa lành”
Người đứng ra nói đó là Trần Gia Tam đương gia cũng là tam thúc của Trần Phong, Trần Thừa Khánh. Ý cũng từng là một nhân vật phong vân của Vọng Long thành, nhiều năm trôi qua, y vẫn dữ được phong thái bình tình mà phân tích mọi việc rồi an ủi Trần Thừa Thiên.
Còn Trần Thừa Thiên khi nghe được tin con mình còn chưa chết thì cũng thở phào một hơi, nhưng cũng không bớt lo lắng nói.
“Tốt nhất là Phong nhi không có chuyện gì nếu không bát trưởng lão, ngươi cũng biết hậu quả ra sao rồi đó, tạm thới ngươi lui xuống trước đi”
“Còn có chuyện của Bạch Gia và Văn Gia sao rồi, gần đây hai nhà đó còn có động tĩnh gì không”