Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 40: Chặn đường

Tuy nói trong Tam Hà Bang, gần đây Tôn Hằng toàn quen với nội khí cảnh nhân vật, nhưng ở giới giang hồ của Trần quận, thì nội khí cảnh cũng thuộc số ít.

Giống như đám người không biết lên núi từ khi nào này, tính cả vị đại hán râu quai nón với một người nữa, thì cũng chỉ có hai vị nội khí cảnh giới.

Hơn nữa, thực lực của hai người này, cũng tương đương với mấy vị nội khí cảnh giới mà Tôn Hằng thấy ở Thanh Dương Trấn.

Đối phó với bọn họ, thậm chí Tôn Hằng còn chưa kịp xuất thủ, thì đã bị Kim Thủy cùng một người của Tam Hà Bang chém như chém chuối vậy.

Cho dù có người muốn chạy trốn, cũng không trốn được bao xa!

"Ầm..."

Hòm gỗ rơi xuống đất, một đao chặt xuống, khóa sắt đã bị phá.

Mở hòm ra, bên trong chỉ có một ít bạc vụn, đa số đều là gấm vóc vải tơ, tuy hoa lệ, nhưng cũng không đáng giá bao nhiêu.

Ba rương hòm này, tổng giá trị cũng tầm mấy trăm lượng bạc.

Những số tiền này, vào lúc trước, thì cũng được coi là một khoản tiền không nhỏ. Nhưng bây giờ, đã sớm không được để vào mặt.

Nhạn Phù Phái lớn như vậy, chỉ cần rò rỉ ra một chút, thì cũng đủ để cho một người sống cả đời sung túc.

"Truyền tin vào trong bang, kêu bọn họ phái ít nhân thủ qua, cũng khong cần phải phái cao thủ."Sử Lượng vừa khuấy đồ trong rương, vừa nói: "Hai hôm nay, sẽ có không ít người không có mắt trà trộn vào, không cảnh cáo bọn hắn, thì loại chuyện này, sợ là sẽ nối liền không dứt!"

Cao thủ tiến vào, thì bọn họ cũng không có cách nào, coi như bọn họ có cầm đồ quý đi, thì cũng không thấy oan tí nào.

Nhưng ngoại trừ những thế lực lớn như Tam Hà Bang, Giang gia ra, thì Trần quận có được bao nhiêu cao thủ?

Hơn nữa, đa số bọn họ đều một mình một ngựa hành hiệp, cho dù để cho bọn họ tùy tiện cầm đồ, thì bọn họ có thể lấy được bao nhiêu?

Ngược lại những người bình thường nhân lúc cháy nhà đi hôi của này, nhiều người nhanh tay, giành đồ ăn trong miệng của mình, mới là thứ đáng giận nhất!

"Vâng!"

Phía sau đã có tiếng vó ngựa vang lên, một lát sau đã chạy đi.

Mà đường xuống nói, không chỉ có một đường như vậy,

Đợi cho những người khác tới hỗ trợ, thì bọn họ được phân thành mấy đoàn, trông coi những đường núi khác.

Mà vị tinh thông ám khí Kim Thủy, dường như rất có hứng thú với nhân tài mới nổi như Tôn Hằng, nên lôi hắn đi cùng một chỗ.

Nơi này là một đường núi hẹp hòi, đi lại không tiện, nhưng cũng là lựa chọn của không ít người.

"Hạ trại chặn đường, hành động nhanh lên."

Kim Thủy tu vi không tệ, đã đả thông Thập Nhị Chính Kinh, chỉ là theo lời của hắn, bởi vì nội khí quá tạp nham, nên vẫn không thể trùng kích Kỳ Kinh Bát Mạch.

Dù là như vậy, nhưng hắn vẫn là cao thủ số một ở đây, nên hiển nhiên phụ trách chỉ huy.

Ra lệnh một tiếng, đám người nhao nhao hành động, đều là những người nhanh nhẹn, nên cũng không lâu lắm, thì mấy cái lều vãi, một chút cơ quan, đã được dựng lên hoàn hảo.

"Kim Thủy, phía trên có người đang đi xuống."

Vừa mới chặn đường không được bao lâu, thì phía trạm gác ngầm trên rừng cây, đã có người phất tay ra hiệu.

Đoàn người Tam Hà Bang rút đao kiếm ra, chuẩn bị đội hình đón địch.

Chỉ là khi thấy rõ người tới, còn chưa động thủ, mà trên mặt những người ở đây đã lộ ra vẻ chần chờ sợ hãi.

Nhóm người đang đi xuống núi này, tất cả đều mặc trang phục giống nhau, dáng người cường tráng, khí tức cường hãn, di chuyển theo đội hình

Mà người dẫn đầu thì đeo song đao, cơ thể cao lớn, hai mắt lớn như chuông đồng, đi lại mang theo một cỗ khí thế mạnh mẽ, cực kỳ uy nghiêm.

"Là một trong ba vị chỉ huy của Quảng Thịnh tiêu cục, Song Đao Khách Hồ Phiêu Đạo!"

Có người nhỏ giọng nói, mặc dù những người khác chưa gặp qua người này, nhưng khi nghe tới tên của hắn, thì cũng đều tái mặt lại.

Tôn Hằng cũng nhíu mày lại.

Nhất lưu cao thủ của Trần quận không có bao nhiêu người, mà người này là một trong số ít đó.

"Người của Tam Hà Bang?"

Hồ Phiêu Đạo đảo qua trận hình đón địch của bang, sắc mặt lạnh xuống: "A…, không ngờ tới các ngươi hành động nhanh như vậy.

"

"Hồ tiêu đầu!"

Kim Thủy hít sâu một hơi, cưỡng ép chống lại áp lực mà đối phương mang tới, chắp tay tiến lên một bước: "Đây là địa bàn của chúng ta, các hạ có đi nhầm không?"

Ánh mắt của hắn đảo qua từng cái bọc sau lưng của đối phương, rồi còn có tám cái hòm lớn, âm thầm kêu khổ trong lòng.

Nhiều đồ như vậy, sợ là đối phương sẽ không dễ dàng để lại chỗ này.

Hơi nghiêng đầu, Kim Thủy ra hiệu cho người ở phía sau phát ra tín hiệu, thỉnh cầu hỗ trợ.

Chỉ không biết, có kịp hay không nữa.

"Địa bàn của Tam Hà Bang các ngươi?"

Hồ Phiêu Đạo cười khinh thường: "Các ngươi đứng ở nơi này, thì nơi này là địa bàn của các ngươi sao, thế sao các ngươi không ngồi xổm trước cửa thành đó, thì có phải toàn bộ quận thành này cũng của các ngươi đúng không?"

"Hổ tiêu đầu! Người sáng mắt không nói tiếng lóng (Người sáng mắt không nói tiếng lóng là một cái thành ngữ của Trung Quốc, giải thích người quang minh chánh đại chỉ nên nói thật, không nên quanh co lòng vòng.), sáu núi của Nhạn Phù Phái phân chia thế nào, ta nghĩ ngươi cũng biết.

Kim Thủy trầm mặt xuống: "Ngọc Bình Phong là của Tam Hà Bang chúng ta, mà núi này cũng do Tam Hà Bang chúng ta đánh xuống, ngươi mang những đồ này đi, không thích hợp nha?"

"Không thích hợp?"

Hồ Phiêu Đạo nhíu mắt lại, trong mắt của hắn lóe lên vẻ ngoan lệ.

Một cỗ khí tức vô hình, đột nhiên từ trên người hắn phóng ra, gắt gao bao phủ Kim Thủy.

"Vậy theo lời của ngươi, thì thế nào, mới tình là phù hợp?"

Sát cơ hiện lên, để cho tim của Kim Thủy đập mạnh một cái, là quần áo sau lưng của hắn đã ướt đẫm.

"Ngươi..."

Hắn cúi đầu, cổ họng chuyển động, khó khăn nói: "Mặc dù chúng ta nể mặt của Hồ tiêu đầu, nhưng mà cũng phải để cho chúng ta bàn giao lại trong bang chứ?"

"A!"

Hồ Phiêu Đạo nhướng mày, dần dần thu sát cơ lại.

"Cũng được, ta bán cho Tam Hà Bang các ngươi một ít mặt mũi, ở đây có tám rương đồ, các ngươi chọn hai rương đi."

"Hai rương?"

Kim Thủy cười khổ: "Hồ tiêu đầu, ngươi này…, cũng quá ít đi? Dù thế nào cũng phải bốn rương chứ?"

Mọi người ở đây cũng không có ngu, nếu như Hồ Phiêu Đạo lựa chọn để rương đồ lại, thì đồ đáng giá, hiển nhiên là ở trong bao của bọn họ.

Hai rương, thật sự là quá ít!!

"Ừ!"

Hồ Phiêu Đạo trầm mặt xuống, khí thế bao phủ Kim Thủy.

Khí tức trong sân ngưng cứng lại, mọi người nắm chặt đao kiếm trong tay, chuẩn bị một hồi chém giết.

"Ngươi rất can đảm!"

Đột nhiên, Hồ Phiêu Đạo ngửa đầu cười to: "Được, liền theo lời của ngươi, để lại bốn rương. Chỉ có điều, các ngươi có thể tùy tiện chọn rương, nhưng không được mở ra kiểm tra trước."

"Có thể, có thể!"

Kim Thủy vui vẻ, vội vàng gật đầu.

Một lát sau, bốn cái rương hòm lưu lại, mà người của Quảnh Thịnh tiêu cục, thì tiêu sái sải bước đi.

"Aizz, yếu hơn người ta cũng có tội a! Nếu như chúng ta mạnh mẽ, thì dù thế nào cũng phải đem toàn bộ rương hòm lưu lại.

Nhìn bốn cái rương lớn trước mặt, Kim Thủy lắc đầu than nhẹ.

"Ai!"

Ngay lúc này, một con đường nhỏ trong rừng rậm. Đột nhiên có một tiếng vang rất nhỏ truyền đến, làm kinh động đám người này.

"Rầm rầm..."

Mà tiếng chân vội vàng, vang lên từ trong đó, âm thanh dồn dập hỗn loạn, có thể cảm nhận được sự kinh hoảng của những người này.

"Đuổi theo!"

Vốn là có lửa giận không có chỗ phát tiết, lúc này có người tự tìm tới cửa, Kim Thủy tức giận hét lên, phóng vào trong rừng cây.

Tôn Hằng cũng đi theo, không nhanh không chậm chạy sau lưng hắn.

"Là một đám người miền núi."

Mà ở phía trước, có người nhỏ giọng nói, thái độ nhẹ nhõm.

Ánh mắt của Tôn Hằng rất lợi hại, cũng đã thấy rõ cách ăn mặc của đám người kia.

Tổng cộng bảy người, quần áo tả tơi, cả người không còn mang theo vật gì khác. Chỉ có ba người cầm dao săn trong tay, đang hốt hoảng chạy trốn.

Đuổi theo một hồi, Tôn Hằng đã không có ý định tiếp tục dí bọn họ.

Rất rõ ràng, mặc dù những người này muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cũng không thể mò được bao nhiêu.

Nhưng mà, có người không muốn buông tha cho bọn họ.

"Phập…"

Ánh sáng lạnh lóe lên, găm vào gáy của một người đang chạy ở xa xa, người này lảo đảo ngã xuống đất.

"Nhị Hổ!"

Một người dừng bước lại, đột nhiên gào thét muốn ôm người đang ngã xuống kia.

"Phốc..."

Cổ tay của Kim Thủy lại run lên, người kia chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, cơ thể cứng lại, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ngực của mình đã nhiều thêm một thanh phi đao.

"Đại nhân, đại nhân tha mạng a!"

Mấy người kia cũng bắt đầu run rẩy, biết là trốn không được, nên tất cả đều dừng bước, xoay người lại, hai đầu gối mềm nhũn, vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Có người vừa quỳ vừa khóc lớn: "Chúng ta chỉ là những thợ săn ở gần núi, nghe nói nơi này…, nhưng chúng ta không cầm cái gì đi cả. Thật sự, nếu ngài không tin thì có thể lục soát, chúng ta không có cầm cái gì đi mà!"

"Không có cầm?"

Kim Thủy hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi tưởng không cầm cái gì đi là ta có thể tha cho sao?"

Tôn Hằng co rụt mắt lại, đột nhiên bước lên một bước, muốn nói gì đó, nhưng đã muộn.

"Phốc…"

Năm luồng ánh sáng lạnh, lóe lên rồi biến mất.

Mà năm người quỳ trước mặt, thì cơ thể đồng thời cứng đờ, vẻ kinh hoảng trong mắt biến mất, cơ thể cũng mềm nhũn ngã xuống đất.

Tôn Hằng nhíu mày, không nhịn được mà khẽ lắc đầu: "Cần gì phải vậy!"

"Như thế nào?"

Kim Thủy nhìn thấy biểu tình của Tôn Hằng, không nhịn được mà bật cười: "Tôn huynh đệ không quen việc này sao?"

"Thế đạo hôm nay chính là như vậy, ngươi có bản lĩnh, ta không quan tâm bọn họ có lấy đồ hay không. Không có thực lực không có bổn sự, đã lên núi này thì mạng sống của bọn họ đã không còn trong tay bọn họ nữa!"

Hắn tiến lên hai bước, rút phi đao trong thi thể của mấy người kia ra, tùy tiện xóa đi vết máu.

"Hay là như vậy, nếu Tôn huynh đệ không chịu được cảnh này, thì có thể đi Tây Phong Khẩu đó? Chỗ đó có lẽ là không có người nào đi qua đây, ngươi có thể an tĩnh vui cười rồi."

Kim Thủy đang quay lưng về phía Tôn Hằng híp mắt lại, khóe miệng của hắn hiện lên một vòng lãnh ý.

Chỉ có điều, Tôn Hằng không có thấy được biểu hiện này của hắn,

"Tây Phong Khẩu?"