Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 41: Chặn giết

Tây Phong Khẩu.

Nơi này là một chỗ có địa hình đặc dị của Nhạn Phù Sơn Ngọc Bình Phong.

Mà phía sau nơi này, sườn núi dốc thẳng đứng, có thể từ dưới rừng nhìn thấy được đỉnh núi.

Hai bên, thì thân núi dần dần hở ra.

Càng đi lên trên, thì con đường càng thu hẹp lại, hình thành một cái cửa thoát khí tự nhiên.

Đường núi hẹp dòi, uốn lượn vài dặm này, những đường đi qua nó, đều đã bị Tam Hà Bang chặn lại

Mà những chốt chặn này, chỉ tiện tay làm qua loa mà thôi.

Không có ai nhớ tới để đi con đường này cả.

Rốt cuộc, càng đi về phía trước, con đường này càng gập ghềnh khó đi, lại bị người khác chặn hai đầu, trừ khi có cánh, chứ bằng không là không có dễ dàng ra khỏi con đường này.

Khoảng cách tới Tây Phong Khẩu còn xa, mà đã có thể nghe được những âm thanh gào thét không ngớt.

"Ô... Ô..."

Gió ở nơi này, cũng không có nhẹ nhàng ôn hòa như nơi khác.

Tiếng gió như sóng lớn, từng đợt, từng luồng sống, liên tục thổi mạnh tạo thành những âm thanh ô ô hô hô, đinh tai nhức óc.

Lúc chạng vạng tối, Tôn Hằng cầm trong tay một cái lệnh bài, đi tới nơi này để tiếp nhận nhiệm vụ

Đi lại trong đường núi đầy gió này, để cho quần áo của Tôn Hằng bay phần phật, dù cho sóng gió có kinh người thế nào, thì bộ pháp của hắn vẫn vững như núi cao.

Mà nơi đầu gió, gần sát thân núi có một cái hang động được người khác đào lên, là nơi trú quân tạm thời.

Tôn Hằng đi trong gió tới gần, đang muốn há miệng la lên, nhưng đột nhiên nhướng mày, dừng bước lại.

Mà bên cạnh cái hang động này, có mấy mảnh vải màu đen giắt trên mỏm đá, liên tục vung vẩy.

Chậm rãi bước lại, Tôn Hằng hơi nghiêng người, khi nhìn thấy vật bị đá núi che đi này, thì sắc mặt trầm xuống.

Năm bộ thi thể!

Trong đó có ba bộ mặc quần áo và trang sức của Tam Hà Bang.

Đao kiếm vỡ nát, bị ghim vào trong đá núi, mà miệng vết thương của những thi thể này dữ tợn, rất rõ ràng trước khi chết bọn họ bị tra tấn rất khủng khiếp.

Tôn Hằng cất bước tới gần, ánh mắt của hắn đảo qua những thi thể này, cơ thể cử động chậm rãi, nhìn về phía sau: "Xuất hiện đi!"

Tiếng gió gào thét, cuồn cuộn không ngớt, nhưng không ép được nội tâm bình thản của hắn.

"Tiểu tử này khá, khả năng quan sát rất nhạy bén nha?"

Một người chậm rãi phóng ra từ trong đá núi, dáng người cao gầy, mặt mũi âm lãnh, mà thứ làm cho người khác chú ý nhất là, hai tay của hắn to lớn hơn người thường rất nhiều.

"Địa Sát Thủ Thiệu An!"

Tôn Hằng khẽ nhíu mày lại, gật đầu: "Thì ra là ngươi, bọn họ là do ngươi giết?"

Thấy Thiệu An xuất hiện ở nơi này, thì dường như Tôn Hằng cũng không bất ngờ lắm.

"Không!"

Một người đi từ cái đường núi hẹp hòi này đi tới: "Là ta giết."

"Hả?"

Tôn Hằng nghiêng người, nhìn về phía người kia.

Người này khoảng bốn mươi tuổi, nét mặt khắc khổ, trên tóc đã có lốm đốm bạc.

Thân hình thon dài, ngũ quan rõ ràng, trong mắt còn có tinh quang, vừa xuất hiện, thì một luồng sát cơ vô hình đã bao phủ lấy Tôn Hằng.

Mà phía sau lưng của hắn, cắm hai cái thương, mũi thương sắc bén, ngù thươngmúa trong gió, liên tục nhảy múa.

"Ngươi là... Đoạt Mệnh Song Thương Điêu Văn Tĩnh?"

Người tới gật đầu: "Chính là Điêu mỗ!"

Điêu Văn Tĩnh là một vị nhị lưu cao thủ, trong giới giang hồ của Trần quận cũng nổi tiếng.

Mà quan trọng hơn, hắn là người của Nhạn Phù Phái!

"Thiệu chấp sự."

Tôn Hằng nhìn về phía Thiệu An: "Cấu kết với người của Nhạn Phù Phái, chính là cấu kết với Ma Môn yêu nhân, bang chủ đã ra thiết lệnh, chẳng lẽ ngươi không biết?"

"Ma Môn yêu nhân?"

Thiệu An khinh thường cười cười: "Điêu huynh là người như thế nào, ta kết bạn với hắn vài chục năm, chả lẽ ta còn không biết?"

"Hơn nữa, việc này cũng không cần ngươi quan tâm. Không, phải nói là, từ hôm nay, thì ngươi không cần phải quan tâm chuyện gì nữa!"

"Thiệu huynh."

Mà Điêu Văn Tĩnh đang đứng ở trên đường núi ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Đã không còn thời gian nữa, đừng có dây dưa với hắn."

"Không cần phải lo lắng như vậy."

Thiệu An nhẹ nhàng lắc đầu: "Trời càng tối, thì ta đưa ngươi ra ngoài càng dễ.

"Ừ, như thế, đa tạ!"

Giọng của Điêu Văn Tĩnh chậm dần, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngươi là huynh đệ của ta, khách khí cái gì."

Thiệu An lơ đễnh khoát tay, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Tôn Hằng: "Tiểu tử, ta hỏi ngươi, con trai

Thiệu Cương của ta mất tích, có phải do ngươi đúng không?"

  "..."

Khóe miệng của Tôn Hằng nhếch lên: "Đoán xem?"

"Ngươi!"

Thiệu An đỏ mắt lên, lập tức liều mạng thở, mới đem lửa giận trong lòng đè xuống: "Tiểu tử, ngươi thành thật nói cho ta biết, có thể còn chịu ít tra tấn. Nếu không…, hừ!"

Hắn cắn chặt răng, mở miệng: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, con trai của ta chết chưa?"

Tôn Hằng bị hai vị nhị lưu cao thủ áp chế, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh bước lên vài bước, đối diện với Thiệu An.

"Ngươi đoán tiếp đi!"

"Ta đoán ngươi "

Một tiếng rống giận vang lên, Thiệu An đã không còn nhẫn nại được nữa, hắn đạp mạnh chân, cơ thể phóng lên mấy trượng, lao thẳng về phía Tôn Hằng.

Mặc dù lửa giận công tâm, nhưng động tác của hắn vẫn không loạn chút nào, chưởng ảnh hóa thành thiên la địa võng, bao phủ lấy Tôn Hằng.

Khí tức đặc thù âm lãnh của Địa Sát Thủ, đập thẳng vào mặt Tôn Hằng, khí lưu bén nhọn, giống như xiềng xích lượn quanh cơ thể của Tôn Hằng vậy.

"Phù…"

Mà chưởng ảnh đầy trời này vừa thu lại, bỗng nhiên hóa thành một chưởng cực lớn trên không, chưởng chưa đến, mà xiềng xích bằng kình khí, đã đem Tôn Hằng trói chặt ở chỗ cũ.

Mà chưởng ảnh trước người, lại thu nhỏ lại, rơi vào yếu huyệt của Tôn Hằng,

Hắn muốn bắt sống!

Đối mặt với chưởng này, Tôn Hằng híp mắt lại, yên lặng vận chuyển Kim Thân Công tầng thứ năm viên mãn, hắn không sợ hãi chút nào, tâm thần của Tôn Hằng cũng đã bước vào yên tĩnh cực hạn.

Mà chưởng ảnh đầy trời này, tuy mê hoặc hai mắt, nhưng vẫn không dấu được khả năng quan sát tỉ mỉ của hắn, mà những thay đổi của kình khí này, cũng nằm trong tâm trí của Tôn Hằng.

Chưởng thế của Thiệu An biến đổi thế nào, thì thân thể của hắn cũng biến đổi thế đó.

Bước sang một bên, lồng ngực hóp lại, nay phải bắt về phía trước.

"Hừ!"

Đối mặt với phản kích của Tôn Hằng, Thiệu An chỉ hừ lạnh một tiến, chưởng pháp biến đổi nho nhỏ, kình khí phun mạnh ra.

Đối phó với một tên tiểu tử vừa mới vào nội khí được có vài tháng, hắn không cần phải lùi bước làm gì!

"Bành!"

Chưởng kình đánh vào lồng ngực của Tôn Hằng.

Kình khí xé nát quần áo, hóa thành vô số luồng khí âm lạnh, hung hăng đâm vào trong cơ thể Tôn Hằng.

Không đúng!

Mà khi kình khí tiếp xúc với cơ thể của Tôn Hằng, Thiệu An lại cảm thấy không đúng.

Hắn biến sắc, muốn bay ngược về sau, nhưng đã không kịp nữa rồi.

"Tạch...!"

Năm ngón tay của Tôn Hằng mạnh mẽ giữ đầu vai của hắn, ngón tay phát lực, lực lượng mạnh mẽ ngay lập tức nghiền nát cơ thể của Thiệu An, ép vỡ xương.

"A!"

Thiệu An hét thảm lên, cánh tay trái của hắn đã mềm nhũn rủ xuống.

"Thiệu huynh!"

Mà Điêu Văn Tĩnh vẫn đang đứng phía sau chú ý tình hinhf chiến đấu, cảm ứng được điều không ổn, hắn lập tức đánh tới.

"Ong..."

Thương của Điêu Văn Tĩnh phóng nhanh và mạnh mẽ, xé gió bay tới, hóa thành hai con rắn màu bạc, ngù thương bay phấp phới, đâm vào ót của Tôn Hằng.

"Buông tay!"

Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ sau đầu, để cho da đầu của Tôn Hằng run lên, trong lòng liên tục báo động.

Nhưng mà để cho hắn buông Thiệu An ra thì không thể nào, Tôn Hằng rú lên một tiếng khó chịu, tay trái lật ngược lại đánh ra một đòn.

Kim Thân Công!

Đại Suất Bi Thủ!

"Bành..."

Một tiếng vang lớn vang lên, ba người lao nhanh trong sóng khí này, thậm chí họ đem luồng sóng khí này đè xuống.

Mà Điêu Văn Tĩnh thì hét lên một tiếng, cơ thể bay ngược về phía sau, sau khi rơi xuống mặt đất, liền liên tục lùi về sau mấy bước, mới có thể mạnh mẽ dừng lại.

"Phốc..."

Hắn cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, liền phun một ngụm máu tươi ra.

Mà trong lúc điều chỉnh lại khí tức của mình, mặt của hắn không nhịn được trầm xuống, một kích của đối thủ, đã đánh tới lục phủ ngũ tạng của hắn!

Mà Tôn Hằng, thì cũng run rẩy hai tay, lui về sau mấy bước, mới có thể ngừng lại được.

"A!"

Thiệu An lúc này, cũng phục hồi tinh thần lại, tay phải tụ khí, điên cuồng đánh tới hai gò má của Tôn Hằng.

"Đi tìm chết!"

"Hừ!"

Tôn Hằng cắn chặt răng, tay trái của hắn bủn rủn đón đỡ, lập tức chế trụ lại cánh tay của đối phương, dùng lực hung hăng đập Thiệu An xuống vách núi.

"Bành..."

Trên mặt đất, núi đá rạn nứt, một chưởng này của Thiệu An cũng bị chệch vị trí, rơi vào ngực của Tôn Hằng.

Mà Điêu Văn Tĩnh đang đứng phía sau bỗng nheo mắt lại, không kịp áp chế thương thế, hét lớn một tiếng, lần nữa đánh tới.

Mà cơ thể Thiệu An thì run mạnh, miệng phun máu tưới, thấy không thể thoát khỏi tay Tôn Hằng, nên cũng triệt để hóa điên lên, tay của hắn liên tục đập, liều mạng đánh về phía Tôn Hằng.

Mà Tôn Hằng, thì một tay đỡ song thương của Điêu Văn Tĩnh, một tay nhấc Thiệu An liên, điên cuồng đập vào trong vách núi.

Mặc dù động tác của hắn không có dùng chiêu thức gì, nhưng lại rất cuồng mãnh, ngang ngược bá đạo vô cùng, một người ngạnh kháng hai vị nhị lưu cao thủ, hai mắt của Tôn Hằng lạnh như băng, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.

Mà nơi ba người đánh nhau, thì vách núi rạn nứt, đá vụn bay đầy trời, khí tức của Thiệu An, thì cũng ngày càng yếu.

"Bành!"

Cùng mới một tiếng vang trầm đục.

Thì cái cơ thể trong tay của Tôn Hằng cũng máu thịt be bét, không còn là hình người nữa, triệt để tắt thở.