Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 42: Thu hoạch

"Kim Thân Công, tầng thứ năm viên mãn!"

Điêu Văn Tĩnh mặt không thể tin tưởng được nhìn Tôn Hằng, hắn lùi vài bước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có khả năng, rõ ràng ngươi mới tiến giai nội khí cảnh được mấy tháng mà!"

Kim Thân Công là công pháp thành danh của Thiên Lực Sĩ Phùng Tử Ngọ, tất nhiên hắn dễ dàng nhận ra.

Mà trong điển tàng của Nhạn Phù Phái cũng có môn công pháp này.

Chỉ có điều, những thành viên phổ thông của bang không có tư cách tu luyện, mà người có tư cách tu luyện môn công pháp này, cũng ít có người đi tuyển nó.

Mà về phần Kim Thân Công tầng thứ năm viên mãn, coi như là con cháu của Phùn Tử Ngọ, thì trước mắt còn chưa có người nào đạt tới.

Mà người trẻ tuổi này, nghe nói chỉ vừa tiến giai nội khí mấy tháng mà thôi!

"Không có cái gì là không thể."

Tôn Hằng mặt không biểu tình buông cái thi thể không rõ hình người ra, chậm rãi chặn ở trước đường xuống của Tây Phong Khẩu.

Mà tình huống lúc này của hắn cũng không ổn lắm, quần áo nửa thân trên đã bị rách vụn, lồng ngực đỏ bùng một mảnh.

Mà tay trái cũng bị song thương của Điêu Văn Tĩnh đâm nhiều chỗ, vết máu trải rộng, gần như bị phế.

Nhưng mà cơ thể của hắn vẫn vững như núi cao, khí tức cường hãn, làm cho Điêu Văn Tĩnh không nhịn được mà co lại.

Chậm rãi thở ra một hơi, Tôn Hằng nhìn đối phương lạnh nhạt nói: "Động thủ đi, để ta tiễn ngươi xuống dưới đó với hắn!"

"Ngươi..."

Điêu Văn Tĩnh nhăn mặt lại, không nhịn được mà lùi hai bước, quay đầu nhìn lại, mình đã gần bước tới cái đường núi hẹp hòi kia rồi.

Đáng giận!

Nếu như không phải lúc trước mình thủ ở chỗ này, thì còn có cơ hội chạy trốn!

Mà bây giờ, con đường phía trước thì bị chặn, không có Thiệu An dẫn dắt, thì hắn không thể chạy về phía sau được.

"Tôn huynh đệ."

Chuyển động cổ họng, Điêu Văn Tĩnh cố gắng nặn ra một nụ cười: "Thật ra, ta với ngươi không cừu không oán, tất cả đều do Thiệu An sai. Mà bây giờ hắn chết rồi, không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa như thế nào?"

"A!"

Khóe miệng của Tôn Hằng cong lên: "Ngươi cảm thấy có khả năng này không?"

Lập tức bước dài, bức về phía đối phương.

Điêu Văn Tĩnh liên tục lui về phía sau, giọng của hắn vội vã: "Ta có tiền, ta mang rất nhiều đồ tốt ở trên núi xuống, ta có thể tặng chúng cho ngươi, không giữ lại một chút nào cả!"

"A!"

Tôn Hằng dừng bước lại một lúc, nhưng mà sau đó hắn cười lạnh: "Giết ngươi, thì những thứ này cũng của ta thôi!"

"Bành!"

Mặt đất chấn động, Tôn Hằng không nói thêm lời nào cả, giơ tay lên, đánh ra một quyền.

Quyền phong mơ hồ, giống như tiếng sấm rèn, bọc lấy gió núi gào thét, hung hăng đánh về phía Điêu Văn Tĩnh.

Chuyện đã tới bây giờ, thì dùng miệng lưỡi, còn được cái gì đâu?

"Ta liều mạng với ngươi!"

Thấy Tôn Hằng không có ý muốn thả mình, Điêu Văn Tĩnh cũng đành cắn răng một cái, tuyệt vọng hú lên, xách thương vọt tới.

Thương pháp của hắn tinh diệu, lúc cao lúc thấp, chém vô địch, mà biến hóa kình lực lại tuyệt luân, hóa thành từng luồng quỹ tích huyền diệu, phun ra nuốt vào, mang theo lực lượng khủng bố, có thể đâm bể đá núi.

Nếu như đối mặt với tam lưu cao thủ bình thường, thì dưới một kích của hắn, không gãy xương cũng tàn phế, không có khả năng còn sống.

Chỉ có điều, lúc này trong mắt của hắn, đã tràn đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng!

Đối mặt với hai cây thương đang đánh úp tới, Tôn Hằng bình tĩnh suy tính, mà quỹ tích của trường thương, giống như những gợn sóng trên mặt nước, đều rơi vào trong cảm ứng của hắn.

Đối với loại thương pháp tinh diệu này, mặc dù hắn cũng tán thưởng trong lòng, nhưng không hề sợ hãi.

"Leng keng lang..."

Quyền chưởng của Tôn Hằng biến hóa, động tác đơn giản mà nhanh chóng, sảng khoái và gọn gàng, chủ yếu là đấm thẳng ra, vô cùng cương mãnh.

Đối mặt với song thương, hắn né được thì né, mà không né được thì chính diện ngạnh kháng, dựa vào Kim Thân Công cứng rắn của mình, liên tục áp chế Điêu Văn Tĩnh buộc hắn phải lùi về phía sau.

Đối mặt với loại đối thủ này, trong lòng của Điêu Văn Tinh nghẹn khuất, lực lượng toàn thân không có chỗ nào thi triển được.

"Bành!"

Mà lần đụng vào nhau này, khiến cho cơ thể Điêu Văn Tĩnh run rẩy, khóe miệng của hắn đã có màu trào ra.

Vết thương trong ội tạng của hắn ngày càng nặng,

Để cho hắn không cách nào áp chế được nữa.

"Bành!"

Song thương run lên, thương pháp hoàn mỹ của Điêu Văn Tĩnh đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng nhỏ.

Mà dưới sự cảm ứng hoàn hảo của Tôn Hằng, hắn lập tức biến đổi chưởng pháp, hung hăng đập ba cái về phía kẽ hở kia.

"Keng…"

Điêu Văn Tĩnh run rẫy, một thanh trường thương đã rơi khỏi tay, bắn về phía vách núi.

Hai mắt của hắn đỏ lên, mở to miệng lớn, mà trong miệng của hắn toàn màu đỏ của máu, rít lên một tiếng, liều mạng công tới.

Chỉ tiếc, hắn đã sớm không còn cơ hội!

"Bành!"

Một bàn tay đánh vào lồng ngực của Điêu Văn Tĩnh, mang theo lực lượng vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp đánh hắn bay về phía vách núi.

"Ca..."

Đá núi rạn nứt, đừng khe nứt xuất hiện dọc theo cơ thể của Điêu Văn Tĩnh.

Tôn Hằng mặt không đổi sắc, lần nữa tiến lên, quỳ gối giơ chưởng lên, song quyền giống như gió bão, trút về phía Điêu Văn Tĩnh đang nằm gần vách núi.

"Ầm ầm..."

Núi đá vỡ vụn, liên tục lăn từ trên cao xuống, trong chốc lát, đã xếp thành một chồng đá cao hơn người.

Mà thân thể của Điêu Văn Tĩnh, dưới sự oanh kích của Tôn Hằng, thì lún sâu vào trong đá núi, triệt để bị vùi trong đó.

"Ô... Ô..."

Tiếng gió vần gào thiết như trước, mà tiếng gió hú trải qua nhiều năm không ngớt này của Tây Phong Khẩu, che đậy âm thanh lạ nơi này.

"Lộc cộc… Lộc cộc…"

Tôn Hằng bủn rủn lùi về sau mấy bước, cơ thể của hắn lóe lên, cuối cùng ngồi xổm xuống một viên đá cạnh vách núi.

"Phù… Phù…"

Tiếng hít thở ồ ồ, từ miệng hắn phát ra, toàn thân đau nhức, cơ thể gần như mất đi sự khống chế, may mắn còn có một tia ý thức dâng lên cản lại.

"híz-khà-zzz…"

Nét lạnh lùng trên mặt Tôn Hằng cuối cùng cũng biến mắt, khóe miệng của hắn co quắp, thật lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi bò dậy.

Đối mặt với hai vị nhị lưu cao thủ, thì cho dù hắn chiến thắng, cũng là thắng thảm.

Ít nhất, trong thời gian ngắn, thì thương thế của hắn khó có thể khôi phục lại như cũ.

Thở dài một hơi, Tôn Hằng đi về phía đường núi.

Tìm kiếm cẩn thận dọc theo đường núi này, cuối cùng ở một nơi hẻo lánh cạnh nơi đóng quân, Tôn Hằng thấy được vật mình cần tìm.

Hai cái bọc, rất nặng, mà một cái trong đó còn rất dài, dường như có giấu binh khí ở trong.

Hiển nhiên, đây là đồ mà Thiệu An cùng với Điêu Văn Tĩnh từ trên núi mang xuống.

Chỗ bọn họ giấu cũng không kỹ lắm, chắc là họ đoán đối phó với Tôn Hằng sẽ không có tốn bao nhiêu thời gian, nên không lãng phí thời gian vào việc giấu đồ này.

Lúc này trời đã hơi tối, Tôn Hằng ngồi xổm trước cửa hang động, mượn ánh sáng lờ mờ của mặt trời, theo thứ tự mở ra hai cái bọc.

Đập vào mắt của hắn, là một mảnh sáng.

Bảo châu, trân bảo, đồ trang sức xa hoa!

Trong đó thì thứ không đáng giá nhất, lại là vàng!!!

"Phát tài a!"

Nhìn vầng sáng trước mắt này, thậm chí khiến cho Tôn Hằng quên cả đau đớn trên người, hắn há to miệng, âm thầm cười.

Đương nhiên, ngoại trừ vàng bạc châu báu trân bảo ra, còn có một ít đồ khác.

Mà đáng để Tôn Hằng động tâm, thì không thể nghi ngờ là ba quyển bí tịch.

" Trảm Phong Thập Thất Thức "

Kiểu chữ rồng bay phượng múa, phiêu dật tiêu sái, chỉ năm chữ lớn này, cũng đủ khiến cho đôi mắt Tôn Hằng nhúc nhích, không nhịn được mà cẩn thận vuốt ve mấy lần.

Mở ra xem, đây chính là một môn đao phát cao minh cực hạn!

Cuốn thứ hai.

" Thiên Lý Nhất Phù Bình "

Đây là một môn tuyệt đỉnh khinh công, là công pháp nổi tiếng của Nhạn Phù Phái, Tôn Hằng đã sớm qua nghe tên của nó.

Mà quyển cuốn cùng là một môn chưởng pháp, tên là "Thất Tuyệt Chưởng"!

Mà chưởng pháp này, thì Tôn Hằng chưa từng nghe nói qua, nhưng cũng không loại trừ khả năng kiến thức của hắn có hạn, dù sao thì hắn chân chính tiếp xúc với giới giang hồ của Trần quận cũng không lâu.

Nhưng không thể nghi ngờ, thì một môn công pháp mà có thể khiến nhị lưu cao thủ như Điêu Văn Tĩnh vừa ý, tuyệt đối không phải là thứ bình thường.

Chỉ đáng tiếc là, trong đây không có thương pháp và nội công tâm pháp của hắn, có lẽ là hắn đã sớm nhớ kỹ, nên không cần mang theo.

Buông những cuốn bí tịch này xuống, Tôn Hằng cầy lấy cái hộp sắt, mở ra nhìn, thì bên trong chứa một ít bình sức đựng đan dược.

Mà có điều, đan dược đựng bên trong những bình sứ này là gì, thì Tôn Hằng cũng không biết, nên sau khi trở về cần chậm rãi kiểm chứng.

Trừ những thứ này ra, còn có một cái bao bố thật dài, quả nhiên chứa binh khí, một thanh trường đao.

Vỏ đao bình thường, nhưng khi trường đao ra khỏi vỏ, thì xuất hiện một luồng ánh sáng lấp lánh đẹp mắt, tuy ánh sáng này chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng cũng để cho cơ thể Tôn Hằng không nhịn được mà căng lên.

Mà nhìn kỹ lại, thì chuôi đao nạm lấy một con rồng đang nhả ngọc, lưỡi đao dài sắc bén, đao này dài khoảng hơn một mét, mơ hồ lóe lên ánh sáng lạnh, hoa văn trên thân đao huyễn lệ, nhìn vào rất dễ chịu.

Nhẹ nhàng nghiêng đao về phía trước, một khối đá núi rơi xuống, dường như vừa chém vào đậu hủ chứ không phải là đá núi vậy.

"Đao tốt!"

Loại đao này, cho dù là nhục thể của mình, cũng phải né tránh chứ không dám chính diện ngạnh kháng.

Nếu như Điêu Văn Tĩnh cầm đao này, cho dù hắn không tinh thông đao pháp, nhưng đối mặt với mình thì sợ là mình sẽ bị hắn áp chế lại.

Chỉ có điều, do bọn hắn khinh thường nên mới có kết quả kia!

Thu bảo đao, Tôn Hằng lấy ra môt bộ quần áo màu đen, chất liệu của bộ y phục này cũng không tệ, nhưng không thể so sánh được với những vật còn lại trong bao.

Mà chắc bọn họ lấy bộ y phục này, chỉ sợ là tiện cho việc chạy trốn vào ban đêm mà thôi.

Nhìn ra phía cửa hang động, Tôn Hằng nhíu mày lại.

Lúc này trời đã tối hẳn, phía chân trời không có ánh sáng, chính là thời gian phù hợp cho những người làm việc mờ ám.