Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 44: Miêu Nhị Nương

Ngày thứ hai.

Đón tiếng gió hú, hai nam một nữ dẫn ngựa đi đến Tây Phong Khẩu.

Mà người nữ đi phía trước, dựa vào tướng mạo có thể đoán nàng tầm ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, yểu điệu thướt tha, tóc dài đen nhánh, đón gió bay phấp phới.

Quần áo của nàng rất mỏng, lộ ra mảnh da thịt trắng nõn như tuyết, đôi mắt như thu thủy, đưa tình ẩn tình.

Chỉ có điều, trong lúc di chuyển, thì mọi cử động của nàng, đều mang theo mị lực câu hồn đoạt phách người khác, hơi chút phóng đãng.

Nhất là lúc này, gió lớn cuốn động, để cho bộ quần áo mỏng như cánh ve của nàng kề sát thân thể mềm mại, lộ ra chỗ lồi chỗ lõm.

Thậm chí, một ít chỗ chướng tay gai mắt, cũng mơ hồ xuất hiện.

Mà hai người nam tử sau lưng của nàng tuổi tác không lớn, trên đường đi họ cứ nhìn chằm chằm vào người nàng, hai mắt đỏ bừng, miệng lưỡi khô nóng, rất muốn bổ nhào qua như vậy.

Nhưng mà, chẳng biết tại sao, bọn hắn chỉ liên tục nuốt nước miếng, chứ không dám có cử động gì thất lễ.

"Tôn huynh đệ!"

Đi đến trước hang động, nữ tử này cao giọng nói, thanh âm diễm lệ, để cho người nam tử sau lưng của nàng tiếp tục nuốt nước miếng.

Một người chậm rãi bước ra từ trong hang động này, chính là Tôn Hằng.

Hắn đánh giá vị nữ tử trước mặt này, chần chờ mở miệng nói: "Ngươi là… Miêu Nhị Nương?"

Bởi vì hôm qua hắn chém giết với Thiệu An, Điêu Văn Tĩnh, nên quần áo của hắn sớm đã nát be bét, mà quần áo màu đen thì tất nhiên là không mặc được rồi.

Cho nên bây giờ nửa người trên của hắn không có mặc quần áo.

Miêu Nhị Nương nhìn thấy Tôn Hằng, hai mắt tỏa sáng, ánh mắt của nàng giống như ngưng tụ lại vậy, liên tục quét mắt nhìn thân hình to lớn tràn đầy sức bật của hắn.

Tướng mạo của Tôn Hằng chỉ có thể xếp vào loại trung bình, nhưng cơ thể của hắn, thì theo tỷ lệ, có thể nói là hoàn mỹ.

"Tôn huynh đệ, việc gì phải khách khí như vậy, cứ gọi là Tiểu Thúy cũng được."

Yết hầu của Miêu Nhị Nương chuyển động, hai mắt nóng bóng xích lại gần, đưa tay sờ soạng cánh tay trái hơn sưng sưng của Tôn Hằng: "Ngươi bị thương sao? Thương có nặng hay không? Có nặng lắm không?"

"Không sao!"

Tôn Hằng lắc lư cơ thể một chút, lạnh nhạt lắc đầu: "Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, đúng rồi, Nhị Nương tới đây, có mang quần áo dự phòng của con trai không?"

Vị này tên là Miêu Tiểu Thúy, tuy chỉ là tam lưu cao thủ, nhưng có tiếng tăm lừng lẫy trong Tam Hà Bang.

Chỉ có điều, tiếng đa số là tiếng xấu!

Trượng phu của nàng qua đời sớm, nên nàng trở thành quả phụ từ khi rất trẻ, không biết như thế nào, mà dưỡng thành bản tính phóng đãng.

Nàng trời sinh xinh đẹp, lại tinh thông một môn công pháp Thải Âm Bổ Dương, tuy tuổi tác cũng khá cao, nhưng mị lực vẫn không giảm.

Theo như lời đồn, thì nàng đã cấu kết không ít người trong bang.

Hơn nữa, nàng hoàn toàn không biết ngại, bất luận là già trẻ lớn bé, chỉ cần hào hứng tới, cũng có thể tình một đêm với nàng.

Loại nữ nhân này, đương nhiên Tôn Hằng không thích tí nào.

"Tôn huynh đệ, bị thương cũng không phải chuyện có thể chủ quan được, nhất định phải kịp thời trị liệu mới được."

Miêu Tiểu Thúy lấy từ bao vải ra lọ Kim Sang Dược, ân cần tiến đến bên người Tôn Hằng: "Tới đây, để tỷ tỷ bôi thuốc cho ngươi, để lâu sẽ thương tổn tới gân cốt, vậy là không được!"

"Đa tạ Nhị nương."

Tôn Hằng lần nữa chuyển bước, nhẹ nhàng đưa tay đón lấy bình sứ trong tay của nàng, mặt hắn nghiêm lại,chỉ về phía đường núi: "Đúng rồi, nơi này còn có huynh đệ của ta không may gặp nạn, thi thể đang nằm ở trên, Nhị Nương chuẩn bị báo cáo một chút."

"A!"

Nói chính sự, Miêu Nhị Nương không thể không thu hồi vẻ ngả ngớn trên mặt của mình, lập tức đi tới nhin thi thể, liên tục lắc đầu thở dài: "Aizz, không ngờ tới nơi khỉ ho cò gáy này vẫn còn có người mạnh mẽ xông qua?"

"Tôn huynh đệ, ngươi phải thông minh mưu trí một chút, đường núi này chúng ta còn có người ngăn ở sau, nếu đụng phải cao thủ, thì không cần cản hắn làm gì, cứ trốn đi là được!"

Tôn Hằng chắp tay: "Đa tạ Nhị Nương nhắc nhở."

"Ừ!"

Lúc này, vị nam tử đi theo phía sau từ trong túi lấy ra một bộ quần áo, hất hất đầu nhìn Tôn Hằng:

"Quần áo."

Dường như hắn thấy Tôn Hằng hấp dẫn lực chú ý của Miêu Nhị Nương,

Để cho hắn tức giận, ném quần áo cũng mang theo cơn giận.

"Đa tạ!"

Tôn Hằng giả bộ như không biết mà tiếp nhận quần áo, xoay người trở tay mặc vào.

Đáng tiếc!

Mà Miêu Nhị Nương ở bên cạnh thấy không còn được nhìn cơ thể của Tôn Hằng nữa, không khỏi âm thầm tiếc hận, nhưng mà chờ cho tới khi Tôn Hằng mặc quần áo xong, thì ánh mắt của nàng không nhịn được mà tiếp tục sáng lên.

Tuy tướng mạo rất bình thường, như khí chất khá xuất chúng nha!

"Khục khục..."

Ho khan hai tiếng, Miêu Nhị Nương dịu dàng nói: "Tôn huynh đệ, mấy ngày hôm nay nhân thủ khan hiếm, nên khả năng là nơi này của ngươi sẽ không có người đến trợ giúp. Thời gian này ngươi phải cẩn thận một chút, bây giờ trên núi loại người nào cũng có, coi như ở Tây Phong Khẩu, cũng chưa chắc an toàn."

"Ngược lại là sau mấy ngày này, thì những người ở trên núi đều là cao thủ, có thủ ở chỗ này hay không, cũng không còn quan trọng nữa."

"Đúng rồi!"

Nàng vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận: "Ngươi chắc chưa biết, Kim Thủy mới hôm qua còn đi với ngươi, bây giờ đã chết rồi."

"Kim huynh đã chết!"

Trên mặt của Tôn Hằng lộ ra vẻ kinh ngạc, lo lắng nói: "Làm sao lại như vậy? Có bắt được hung thủ không?"

"Haiz! Bắt hung thủ cái gì, ngay cả người hạ thủ, chúng ta còn không biết."

Miêu Nhị Nương liên tục lắc đầu: "Mà theo lời của những người ở đó, thì người kia đao pháp lăng lệ, võ nghệ kinh người, bây giờ chỉ trách là tên Kim Thủy kia xui xẻo mà thôi."

"Không ngờ tới a!"

Tôn Hằng thở dài một tiếng, vẻ mặt bi phẫn: "Hôm qua ta còn nói chuyện vui vẻ với Kim huynh đây, chỉ không gặp có một ngày, đã là âm dương tách biệt!"

"Ai!"

"Ai nói không phải?"

Miêu Nhị Nương khóc sướt mướt, tư thế như muốn dựa vào bờ vai của Tôn Hằng vậy.

"Chuyện đã qua rồi, có bi thương thì cũng vô dụng."

Tôn Hằng yên lặng bước chân: "Nhị Nương có cần phải đi nơi khác kiểm tra nữa không, chỗ này của ta sóng gió quá lớn, nên các ngươi ở lại đây sẽ không tốt đâu."

"Cái này..."

Miêu Nhị Nương vẻ mặt chần chờ, trong mắt đều là không muốn bỏ.

"Nhị nương, cần phải đi."

Mà một người nam ở đằng sau sắc mặt âm trầm, nhịn không được mở miệng thúc giục.

"Biết!"

Miêu Nhị Nương đen mặt lại, quay đầu trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó cười với Tôn Hằng: "Tôn huynh đệ, ta đi về trước, khi nào rảnh rỗi, thì Tôn huynh đệ đi chỗ ta làm khách nha! Ta sẽ quét dọn giường chiếu thật sạch sẽ để đón tiếp!"

Đôi mắt của nàng hiện sóng, nàng nhấn mạnh bốn chữ quét dọn giường chiếu, sau đó hung hăng liếc Tôn Hằng hai cái, mới lưu luyến xoay người, xua tay tạm biệt.

Khi bóng lưng của ba người cưỡi như này dần dần biến mất, Tôn Hằng ngơ ngác đứng trước cửa hang động một lúc, sau đó mới lắc đầu quay người đi về.

Trở lại hang động, Tôn Hằng khoanh chân ngồi xuống, lấy tay mở bình thuốc ra, đổ ra một chút Kim Sang Dược, liền đắp lên những chỗ sưng ứ trên cơ thể.

Hơi lạnh của dược lực kề sát da thịt, lỗ chân lông bên ngoài cơ thể của hắn chậm rãi mở ra, nuốt lấy dược lực, bình phục tổn thương trong cơ thể,

Thương thế mà người thường phải cần rất lâu mới có thể bình phục, dưới sự chưởng khống tinh tế của Tôn Hằng, chỉ trong một lát, đã không còn sưng nữa.

Nhẹ nhàng nắm tay phát lực, lúc này thực lực của hắn đã khôi phục bảy tám phần.

Mà khi đi ra khỏi hang động, thì trời đã tối.

Hỗn loạn, lại tiếp tục bắt đầu.

  ...

"Hề hề…, nữ hiệp của Nhạn Phù Phái, ngày xưa là nhân vật cao cao tại thượng, làm sao lại rơi vào kết quả như hôm nay vậy?"

Trong rừng núi đen tối này, cùng với tiếng cười âm lãnh, thì hai tên đại hán cầm đao đang nhe răng cười đi tới gần một vị xinh đẹp nữ tử.

Bọn họ giống như sói đói gặp cừu non vậy, hai mắt liên tục lóe lên ánh sáng xanh

Mà dường như nàng kia thì bị trọng thương, nét mặt ảm đạm, không còn chút máy nào, mà trường kiếm trong tay, cũng run run rẩy rẩy, không hề có lực.

"Leng keng..."

Trường kiếm rơi xuống đất, trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử toàn kinh hoảng: "Hai vị… Hai vị đại ca, tha mạng!"

Khuôn mặt của nàng giận dữ, nhưng giọng của nàng lại thanh tú, dường như nàng rất kinh tởm chuyện này, nên hoảng sợ.

Nhưng mà vẻ mặt này của nàng, lại kích thích sự hưng phấn của hai người, đôi mắt của bọn họ dường như sắp xé rách quần áo của nữ tử này vậy.

"Muốn sống sao?"

Một đại hán nhe răng cười, mở miệng rộng ra, thè lưỡi ra liếm khóe miệng của mình: "Cũng có thể, chỉ cần ngươi nghe lời một chút, thì chúng ta sẽ không giết ngươi, mà còn cho ngươi sướng như thần tiên vậy!"

"A!"

Khuôn mặt của nữ tử này tái đi, tựa hồ như hiểu hàm ý của lời nói đối phương vậy, hai tay vân vê cổ áo của mình, cơ thể liên tục run rẩy. Nhưng mà khát vọng sống, để cho nàng mạnh mẽ cười tươi:

"Ngươi… ngươi đang nói thật?"

Hai đại hán liếc nhau, một người trong đó cười hề hề nói: "Ngươi có thể đi hỏi người khác, Tây Nam Song Sát chúng ta có bao giờ lừa gạt người khác không. Đương nhiên, ngươi cũng phải hầu hạ hai anh em ta thật tốt, mới được!"

Nữ tử sắc mặt ảm đạm, mà hai người trước mặt cũng không vội vã động thủ, chỉ cầm đao, cười hì hì nhìn nàng.

Giống như mèo vờn chuột vậy, cũng không sốt ruột.

"Được!"

Thật lâu sau, nữ tử mới cắn răng, đột nhiên gật đầu.

Sau một khắc, nàng đột nhiên xé quần áo bằng lục ra, chiếc váy dài trượt xuống, bay trước mặt hai tên đại hán này.

Dưới áo choàng, không có quần áo gì che lại hết!

"Ùng ục..."

"Trắng quá!"

Ánh sáng màu bạc lóe lên, hơn mười luồng ánh sáng lạnh xuất hiện trong quần áo của nàng.

"A…"

Cơ thể của hai đại hán này cứng đờ, trong mắt chỉ còn lại một mảng trắng xóa.

"Trắng quá!"

"Phù phù!"

Thi thể rủ xuống đất.

Sắc mặt của nàng kia buôn lỏng, bước nhanh về phía trước, phủ thêm quần áo lên người, sau đó kiểm tra hai cỗ thi thể trước mặt một chút, rồi nhìn xung quanh một lượt, mới lặng lẽ chui vào trong rừng.