Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 45: Chém giết

Trong rừng sâu, tiếng chém giết không ngừng vang lên, năm tên Nhạn Phù Phái cao thủ, đang vây quanh một người tuổi trẻ rồi chạy như điên.

Sau lưng bọn họ, bóng người lắc lư, cây cối bị bẻ gãy, giống như cự thú muốn cắn người vậy, thôn phệ (Cắn nuốt) về phía mấy người này.

"Thiếu chủ, ngươi chạy mau! Chúng ta sẽ cản bọn hắn lại!"

Nhìn thấy truy kích sắp đuổi kịp, năm người kia biến sắc, đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, tất cả đều cầm đao kiếm liều mạng phóng về phía sau.

Mà người trẻ tuổi kia, chỉ hơi chần chờ một chút, lại lần nữa vận chuyển khinh công, chạy về phía xa xa.

Trời tối như mực, không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, hình như có sát cơ đậm đặc, đang che dấu trong đó.

"Rầm rầm..."

Nhánh cây lung lay, một cây Long Đầu Trượng đột nhiên xuyên từ trong bóng tối xuyên tới, điểm về phía sườn người trẻ tuổi kia.

Mà người kia đang ở trên không trung, khẽ kêu một tiếng, nhanh như chớp, vung kiếm ra đón đỡ.

"Đinh..."

Long Đầu Trượng giống như rắn độc vậy, đột nhiên cứng lại, tia lửa do kim loại đụng vào nhau hiện lên, người trẻ tuổi kia cũng nhảy vọt người vào một khu đất trống.

Mà một đại hán cầm cây trường thương dài gần hai trượng từ trên trời giáng xuống, cổ tay của hắn run lên, thì trường thương đã biến thành đầy trời thương ảnh, khí lưu bén nhọn, va chạm vào mũi thương, mang theo tiếng gió gào thét, đuổi về hướng người trẻ tuổi.

"Đinh... Đinh... Đinh..."

Bóng kiếm hiện ra, ánh sáng lạnh lóe lên, ngược dòng đón lấy đầy trời thương ảnh này, không khí nổ lách tách, mà người cự hán cầm thương thì hét thảm một tiếng, bay ngược về trong rừng rậm.

Sau một hồi âm thanh hỗn loạn, thì người cầm thương cũng nhảy ra lại.

Phi Hồng Kiếm Vi Bất Phàm, tuổi trẻ đệ nhất cao thủ của Nhạn Phù Phái, quả thật là kiếm pháp cao minh nha!"

Âm thanh tán thưởng vang lên từ trong rừng, ba người từ ba hướng yên lặng xuất hiện, đem vị tên Vi Bất Phàm này vây ở giữa.

Một vị lão già mặc cẩm bào, một bà lão, một người trung niên đôn hậu.

Lão già tay cầm Ngân Hào Bút, mà bà lão thì tay giữ Long Đầu Trượng, tráng hán kia vung vẩy Quỷ Đầu Đao.

Ba người không che giấu khí tức cường hãn của mình, khí tức vô hình giống như lướt vậy, bao phủ lấy toàn trường.

"Kim Ngân Khách Ô Thanh, Hắc Sơn Lão Ẩu, Quỷ Đao Ngư Phu Trương Tam Lang!"

Vi Bất Phàm tay cầm bảo kiếm, âm lãnh nhìn chằm chằm ba người này: "Các ngươi cũng muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao, thật sự to gan!"

"Hề hề…"

Hắc Sơn Lão Ẩu thấp giọng buồn cười: "Nhạn Phù Phái mấy trăm năm tích lũy, không ai mà không động tâm cơ chứ? Hai vị, bảo kiếm trong tay của Vi công tử, tí nữa đưa cho ta chứ!"

Mà Long Đầu Trượng của nàng dùng huyền thiết đúc thành, nhưng vừa nãy bị cây kiếm này chém mẻ một chút, nên đối với cây kiếm này, nàng cảm thấy rất hứng thú.

"Nếu như lão cảm thấy hứng thú, thì chúng ta cũng không có ý kiến."

Hai người kia liếc nhau, Kim Ngân Khách Ô Thanh vội vàng mở miệng: "Vậy những vật khác trên người của Vi công tử, chúng ta chia đôi là được!"

Bà lão gật đầu, lại xen vào một câu: "Nếu có công pháp bí tịch, thì ta muốn sao chép một phần."

"Đây cũng là chuyện thường tình."

Quỷ Đao Ngư Phu Trương Tam Lang liếm bờ môi, nhe răng cười: "Tí nữa nên bắt sóng, có lẽ sẽ còn bào thêm được một số đồ tốt nha."

"Không sai!"

Ba người này rất tự nhiên, chưa đánh mà đã đòi chia của, mảy may không đem Vi Bất Phàm để vào mắt, dường như việc bắt hắn dễ như trở bàn tay vậy.

Nhưng thật ra, trong lòng của ba người chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, mà họ nói ra những lời này, chủ yếu để chọc giận đối thủ, để cho hắn mất kiểm soát."

"Ba vị thương lượng xong chưa!"

Nhưng mà, bị ba vị cao thủ vây quanh như vậy mà Vi Bất Phàm vẫn chưa hề biến sắc, ngược lại hắn còn nhân cơ hội này vận khí ngưng thần, chậm rãi khôi phục lại thể năng của cơ thể, để chuẩn bị ứng đối cho trận chiến tiếp theo.

"Tiểu tử này rất khá!"

Hắc Sơn Lão Ẩu co rụt mắt lại, cũng không có nữa điểm động tác thừa, trực tiếp múa Long Đầu Trượng, một bước phóng ra mấy trượng, hung ác đánh về phía ngực của Vi Bất Phàm.

Mặc dù nàng đã già, còn là nữ nhân, nhưng lúc động thủ, thì cương mãnh vô cùng.

"Động thủ!"

Cùng lúc đó, hai người khác cũng nhảy vọt lên, hướng thẳng về phía Vi Bất Phàm.

"Đến đây đi!"

Trong cơn gió mạnh gào thét,

Thì Vi Bất Phàm nhíu mắt lại, rồi đột nhiên nhe răng cười một tiếng, hắn bỏ qua phòng ngự bản thân, rút kiếm chọc tới.

Phi Hồng Kiếm —— Tam Phân Thiên Hạ

  ...

Mà một chỗ khác, thì trận chém giết đã gần tới hồi kết.

Bảy người mặc trang phục của Giang gia, té ngổn ngang trên mặt đất, chỉ còn một người trung niên mập mạp, đang liều mạng múa hai tay, ương ngạnh chống cự.

"Diệp Huyền!"

Giang Cảnh toàn thân đổ đầy mồ hôi, há miệng thét lên: "Vì sao? Chúng ta không cừu không oán, tại sao ngươi lại ra tay với chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ Giang gia trả thù sao?"

"Trả thù?"

Mà cụt một tay Diệp Huyền thì đang liên tục múa đao, tùy ý phóng ra chiêu thức, nhanh như chớp, mỗi một lần hắn múa đao, thì trên người đối phương lại nhiều thêm một vết đao thật sâu.

Dường như hắn không vội giết người, mà muốn lăng trì hắn!

"Nếu như bọn họ có thể tìm được hung thủ, thì ta sẵn lòng chờ Giang gia các ngươi trả thù!"

"Còn về phần không cừu không oán?"

Diệp Huyền nhe răng cười, đao pháp trên tay của hắn đột nhiên biến đổi.

Trương gia tuyệt học.

Nhật Nguyệt Âm Dương Trảm —— Dương Cực Trảm

"Phốc..."

Ánh đao xẹt qua cổ họng, máu tươi bắn tung tóe.

Cơ thể của Giang Cảnh run rẩy, trong mắt hắn chỉ còn lại vẻ kinh hoàng: "Ngươi… Ngươi là…"

"Không sai!"

Diệp Huyền đứng bên cạnh người hắn, nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu như ngươi đã hiểu ra, thì có thể an tâm đi rồi nha."

"Bành!"

Thi thể ngã xuống đất, tóe lên một ít bụi đất.

Diệp Huyền lạnh lùng cười cười, nhưng không vội vàng rời đi, tiếp tục kiểm tra những thi thể trên mặt đất thêm một lần nữa.

Hắn muốn đảm bảo, trên những thi thể này không lưu lại dấu vết của mình.

Bất kể là vết đao chém hay là vật gì đó khác!

"Không đúng!"

Bước chân một lúc, Diệp Huyền đột nhiên nhíu mày lại.

"Đội người này của Giang gia phải có chín người mới đúng chứ, còn thiếu một người nữa!"

Ánh mắt hắn trầm xuống, Diệp Huyền kéo căng cơ mặt, hai tai dỏng lên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

"Á…"

Tiếng kêu sợ hãi, từ đằng xa truyền đến.

Mà âm thanh này, dường như là nữ, bên trong âm thanh này tràn đầy kinh hoảng, mà thậm chí là tuyệt vọng!

Cơ thể của Diệp Huyền lóe lên một cái, dường như tiếng kêu sợ hãi này chạm vào ký ức trong lòng của hắn, đôi mắt của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo, cơ thể phóng về hướng âm thanh kia.

"Bỏ đi, bỏ đi!"

Một nữ tử đã bị xé bỏ một mảng quần áo nằm ngã xuống đất, vừa khóc vừa lui về phía sau.

"Những người như các ngươi, có chết cũng không được chết tử tế đâu! Thúc thúc của ta, thúc thúc của ta sẽ báo thù cho ta!"

"Tiểu nha đầu, ngươi cũng biết sợ hãi à!"

Mà bốn người vây quanh nữ tử này thì nhe răng cười, cẩn thận cầm đao kiếm vây nàng kia lại.

"Nét hùng hổ hào khí vừa nãy đâu rồi? Đáng thương cho lão ngũ, vô ý một chút, đã bị con quỷ nhỏ ngươi phế!"

Trong khi nói chuyện, thì bọn họ thỉnh thoảng duỗi binh khí chọc chọc cơ thể của nàng kia, mà đổi lại thì tất nhiên là những tiếng thét kinh hoàng.

"Ngươi yên tâm, với khuôn mặt này, dáng người ngon ngọt này của ngươi, thì chúng ta sẽ không để cho ngươi chết một cách đơn giản vậy đâu!"

"Đè nàng xuống, che miệng lại!"

Trong bốn người này hẳn có một người là lão đại, lúc này hắn ra lệnh một tiếng, ba người khác liền giương nanh múa vuốt nhào tới.

Cô gái này võ nghệ cũng không tốt cho lắm, lúc này đã sớm hao hết thể lực, làm thế nào có thể chống đỡ được bốn vị đại hán này, muốn hét lên, cũng bị người khác che miệng lại, chỉ có thể rên ô ô.

"Bốp!"

Một cái tát hung hăng đập vào mặt của nàng, cũng làm cho cơ thể của nàng co rụt lại.

"Nghe lời một chút! Nếu chọc ta không vui, thì cho ngươi một đao rồi ta sẽ đè cưỡng hiếp ngươi tiếp đó!"

"Đừng nha! Đại ca, ngươi làm vậy quá lãng phí, ta cũng muốn báo thù cho lão ngũ đây!"

"Đúng vậy a, đúng a!"

Những người khác liên tục gật đầu, nhưng không biết có phải vì báo thù hay không.

"Cút sang một bên!"

Mà vị đại ca ka thì nhếch miệng cười cười, hắn nhổ nước miếng một cái, xoay người cởi dây thắt lưng của nàng kia ra.

"Hề hề…, xinh đẹp như vậy…"

"Đại ca cẩn thận!"

Mà bên tai của hắn, đột nhiên truyền tới tiếng la hét sợ hãi của huynh đệ mình.

Hắn sững sờ, còn chưa kịp lấy lại tin thần, liền phát hiện tầm mắt của mình rơi xuống dưới.

Chuyện gì xảy ra?

Một cỗ thi thể không đầu xuất hiện trong tầm mắt của hắn, cho tới lúc này, hắn mới phát hiện được mình đã bị người khác chém bay đầu.

Nhưng hắn cũng không cô đơn.

Tiếng kêu sợ hãi của ba người kia còn chưa dứt, thì đã bị ánh đao nhanh như chớp này phóng tới.

Đao quang chớp chớp liên tục, mấy cái tánh mạng ra đi.

Diệp Huyền mặt lạnh lùng đứng ở chỗ cũ, ánh mắt của hắn đảo qua vị nữ tử quần áo không chỉnh tề nằm trên mắt, chậm rãi xoay người, cất bước rời đi.

"Đại hiệp!"

Mà nàng kia sớm đã tuyệt vọng, thậm chí muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng không ngờ lúc nguy cấp nhất lại được người ta cứu mạng.

Nên cũng có thể đoán được bây giờ trong lòng nàng đang mừng rỡ thế nào.

Nàng vội vàng chỉnh lại quần áo, chạy về phía Diệp Huyền.

"Đại hiệp, ngươi chờ một chút! Giang Vân, Giang vân còn chưa cám ơn đây này!"

Mà thân ảnh trước mặt nàng cứng lại, nàng cảm thấy một cỗ ý lạnh thấu xương, dần dần xuất hiện trong lòng của nàng.

"Ngươi họ Giang?"