Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 46: Rương sách

Trong đêm tối, Tôn Hằng mặc bộ quần áo màu đen bay nhảy trong cánh rừng này, gần như hòa thành một thể với bóng đêm.

Chân hắn đạp lên cành cây, khí thế bừng bừng, cơ thể bắn ra mấy trượng, rơi vào một cây đại thụ khác.

Cơ thể khôi ngô nặng nề của hắn rơi xuống, mà nhánh cây phía dưới chỉ nhẹ nhàng rung một cái, mà âm thanh này nhanh chóng bị tiếng gió núi xóa đi, không dễ bị người khác phát hiện.

Môn khinh công nổi tiếng của Nhạn Phù Phái Thiên Lý Nhất Phù Bình quả thật quá tinh điệu, dù cho Tôn Hằng chỉ thử qua một thoáng, liền mang lại cho hắn kinh hỉ lớn.

Đổi lại ngày xưa, tuy rằng hắn có thể tùy ý tung nhảy trên ngọn cây, nhưng phải dựa vào khả năng chưởng khống thân thể tinh tế của mình, mà nơi đặt chân xuống, phải lập tức rời đi, chứ không nhánh cây này không có chịu nổi lực chân của hắn.

Mà lúc này, vận chuyển công pháp khinh công, khiến cơ thể của hắn như lục bình vậy, đặt chân xuống không có tiếng động, cao minh hơn Lục Địa Bôn Đằng Thuật nhiều.

Mà khuyết điểm duy nhất, là do Tôn Hằng chưởng khống nội khí quá kém, nên nếu muốn tùy ý thi triển, thì cần phải khổ luyện mới được.

"A..."

Một tiếng kêu thảm rất nhỏ, vang lên từ phương xa.

Tôn Hằng đứng trên ngọn cây, nhìn về phía xa xa, mà khi nhìn đúng phương hướng, thì thân pháp của hắn biến hóa, nhảy về phía vừa phát ra âm thanh kia.

Trời tối thì hành tẩu rất không tiện, nhưng cũng là thời gian hành động tuyệt vời của những người trà trộn vào Nhạn Phù Sơn.

Ít ra, thời gian này sẽ khó bị người khác phát hiện hơn.

Mà Nhạn Phù Sơn lớn như vậy, chỉ cần không đi đường núi, thì sẽ không bị các thế lực lớn chặn đường.

Cho nên.

Đêm tối, là thuộc những thế lực rải rác này.

Ít ra, thời gian gần đây, là thuộc về bọn họ.

Cho dù là Tam Hà Bang, thì khi trời tối, bọn họ cũng sẽ bảo vệ địa bàn của mình, không dễ dàng đi lung tung.

Mà trời tối, thì người của những thế lực nhỏ yếu, mới có thể hành động theo số động, lại khó bị phát hiện.

Mà một khi bị phát hiện, thì đối mặt với bọn họ dĩ nhiên là sự truy sát của những cao thủ!

Cũng bởi vì vậy, người của Tam Hà Bang mới suy đoán, thời gian càng về sau, thì những thế lực nhỏ yếu này càng ít! Mà cơ hội để cho bọn họ đục nước béo cò dĩ nhiên là ít hơn!"

"Vù…"

Gió mát khẽ lay, Tôn Hằng đã đáp xuống một ngọn cây.

Mà khu rừng trước mặt của hắn, đang trình diễn tiết mục cao thủ giết người.

Thế lực yếu hơn chừng khoảng hơn hai mươi người, không ít hòm gỗ, bao bố bị vứt trên mặt đất, mà bọn họ thì liên tục bị đối thủ chém giết, thi thể liên tiếp ngã xống.

Mà thế lực kia, chỉ có hai người!

Một nam một nữ, đều tầm bốn mươi tuổi.

Người nam dáng dấp thon dài, sắc mặt âm lãnh; người nữ tướng mạo xinh đẹp, thủ đoạn tàn nhẫn.

Dường như hai người bọn họ đang sử dụng một môn song kiếm hợp bích, trong sân kiếm ảnh lay động, gió lớn gào thét, tung hoành ngang dọc, không có địch thủ!

Mà trong sân thì tiếng kêu gào thảm thiết liên tục vang lên, vô số cỗ thi thể đối mặt với song kiếm này, liên tục nằm xuống.

"Hách Liên Phu Thê, các ngươi khinh người quá đáng! Các ngươi chỉ có hai người, đưa một nửa chiến lợi phẩm mà còn không chịu?"

Trong lúc chém giết, có người điên cuồng hét lên: "Nhiều đồ như vậy, cho dù các ngươi lấy được hết, thì có mang đi được không?"

Hách Liên Phu Thê!

Tôn Hằng đang ở trên cây khẽ nhúc nhích đôi mắt, danh hào này hắn cũng từng nghe qua.

Đôi phu thê này hiểu nhau đến kỳ lạ, hai người đều là nhị lưu cao thủ, nhưng nếu liên thủ, thì coi như là nhất lưu cao thủ, cũng phải lựa chọn né tránh.

Không ngờ được, bọn họ cũng tới nơi này!

"Họ Trần!"

Mà nữ tử đang múa kiếm kia hừ lạnh một tiếng, kiếm pháp trong tay không ngừng thi triển, chém người trước mặt phun máu tung tóe: "Chúng ta động thủ, là do ngươi không thành thật, một chút ngân lượng liền muốn đuổi chúng ta đi, ngươi coi hai vợ chồng ta là ăn mày sao?"

"Nương tử, nói nhảm với hắn làm gì!"

Nam tử di chuyển bộ pháp, ánh kiếm liên tục chớp lên, đem hai người trước mặt chém chết, giọng của hắn lạnh như băng: "Giết bọn hắn đi, chúng ta từ từ chọn đồ tốt."

"Không sai!"

Khóe miệng người nữ hơi vểnh lên, hai người song kiếm hợp bích, kiếm khí tăng vọt, kiếm ảnh bay đầy tời, lúc này liền có hai vị nội khí cao thủ muốn dùng thân thể ngạnh kháng bị bọn họ chém thành tám mảnh.

"A!"

Nhìn thấy nhân thủ bên mình dần dần bị bào mòn, vị đại hán họ trần cũng biết khó tránh khỏi cái chết, rống to một tiếng, đột nhiên móc một viên bảo châu từ trong mực ra, hung hăng ném về phía trong rừng.

Cùng lúc đó, hắn còn liên tục đá mấy cái hồm gỗ đi, đem những thứ chứa ở bên trong, quăng vung vẩy khắp mọi nơi.

"Mang đồ chạy cho ta, có thể chạy được bao nhiêu cứ chạy! Lão tử không chiếm được, các ngươi…"

"Phốc..."

Ánh sáng lạnh lóe lên, một cái mũi kiếm sắc bén đã xuyên qua cổ họng của hắn.

"Nương tử, nhanh!"

Hách Liên Phu Thê sắc mặt âm trầm, gia tăng tốc độ lục soát.

Mà những người ở trong sân sớm đã nản chí này, thì gào thét một tiếng, từng người cầm theo vài thứ, tách ra bốn phương tám hướng mà chạy.

Trong đó cũng có người lanh lợi, không cầm theo món nào, vì sợ sẽ bị cặp vợ chồng này truy kích,

Tôn Hằng đứng trên ngọn cây, nhìn thấy cảnh này, tim của hắn đập bình bịch.

Hắn không quan tâm tới viên bảo châu mà vị đại hán họ Trần kia ném ra, dù viên bảo châu này lớn đến mức cả hai đời của hắn chưa từng gặp.

Nhưng trên mặt đất có một cái hòm gỗ đang mở nắp ra, thứ bên trong hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Hòm gỗ này không lớn so với những hòm khác, chiều dài chiều rộng tầm nửa mét, nhưng thứ ở bên trong, là một đống sách vở chồng chất!

Mặc dù không phải tất cả đều là bí tịch võ công.

Nhưng Tôn Hằng cũng không có buông ta cơ hội này!

Trước kia hắn rất thiếu khuyết công pháp tu luyện, nên dưỡng thành tính tham lam và muốn chiếm hữu bí tịch võ công của hắn.

Hách Liên Phu Thê sát tính rất nặng, bên cạnh hai người này, mỗi người vẽ một nửa vòng tròn, kiếm khí gào thét, ngoại trừ hai người không có lấy đồ ra, thì những người khác đều bị bọn họ đuổi theo, chém chết tại chỗ.

Quay người tụ hợp, bọn họ liếc nhau, cơ thể lóe lên, nhảy về chỗ bảo châu hồi nãy rơi xuống.

Cơ hội!

Tôn Hằng khẽ nhúc nhích đôi mặt, đang muốn nhảy xuống, thì có một bóng đen cách đó không xa lóe lên, một người xuất hiện trên sân.

Mà khinh công của người này tuyệt hảo, rơi xuống đất không có tiếng động, nếu như không phải Tôn Hằng tận mắt nhìn thấy, thì hắn không tin được ở nơi đó vừa có người nhảy xuống!

Mà bóng đen sau khi rơi xuống đất, nhanh chóng đảo qua một vòng quanh sân, tay chânnlinh hoạt nhét vài thứ vào trong ngực, cuối cùng hắn đứng trước hòm gỗ đựng đầy sách vở này.

Không phải chứ?

Khóe miệng của Tôn Hằng co quắp, liền thấy cảnh bóng đen kia nâng hộp gỗ lên, bay lên không trung, dọc theo phía rừng rậm.

Mà tay nâng vật nặng như vật, mà thân pháp của người này lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn linh động nhanh chóng như trước.

Mà lúc này, thì Hách Liên Phu Thê đã tìm được bảo châu, đang đi trở về, thì gặp phải cảnh này.

"Tiểu tặc! Trả đồ của chúng ta lại!"

Nộ khí công tâm, hai người không một chút do dự mà rút kiếm, bức về bóng đen kia.

"Đều là cướp đường mà thôi, nói cái gì mà của ta của ngươi? Đồ ai cướp được, thì là của người đó!"

Bóng đen thong thả trở tay ném, một vật nổ ra trên không, hóa thành sương trắng đầy trời, bao phủ toàn sân.

Hách Liên Phu Thê biến sắc, kiểm quang biến đổi, trước tiên vây quanh bản thân, đảm bảo an toàn bản thân trước.

Một lát sau, sương mù tản đi, trong sân yên tĩnh không có vật gì.

"Quỷ ảnh Ngô Lục!"

Hách Liên Phu Thê liếc nhau, hai người sớm đã tâm linh tương thông, đều biết khả năng đuổi theo người kia thành công cũng không lớn. Hơn nữa, so với vàng bạc rơi đầy đất này, thì thứ kia không đáng!

Khẽ lắc đầu, bọn họ đặt lực chú ý vào trong sân.

Mà có viên bảo châu quý hiếm này, thì lần lên Nhạn Phù Sơn này, đối với bọn họ mà nói, đã không uổng công rồi.

Bây giờ, nên suy nghĩ việc rời đi khỏi khu vực hỗn loạn này mới là chuyện quan trọng!

...

Mà trong rừng núi, Tôn Hằng nheo mắt lại, liên tục nhảy qua nhảy lại ngọn cây, dựa vào kinh nghiệm đi rừng nhiều năm của hắn, đuổi theo bóng đen này.

"Tiểu tử, đừng có đuổi nữa!"

Mà bóng đen trước mặt hắn liên tục lóe lên, hai con ngươi của hắn lạnh như băng, nhìn về phía Tôn Hằng: "Nếu như ngươi cứ tiếp tục đuổi theo, thì đừng trách ta không khách khí!"

"Hừ!"

Mà Tôn Hằng đang ở trên chỗ cao hừ lạnh một tiếng, dưới chân đột nhiên phát lực, cây bảo đao đen kịt ở sau lưng của hắn ra khỏi vỏ.

"Mau đưa thứ đó cho ta!"

Hắn không tinh thông đao pháp, còn chưa kịp tu luyện Trảm Phong Thập Thất Thức, nhưng có thể dùng lực lượng mạnh mẽ của mình, thêm sự trợ giúp của bảo đao sắc bén, thì lực sát thương vẫn rất lớn.

"Ngươi khôn quá ha!"

Quỷ Ảnh Ngô Lục liên tục biến đổi thân pháp, hai chân chạm xuống mặt đất, bóng chân phô thiên cái địa đạp tới.

Mà giày của hắn, lại lộ ra hàn mang, dường như bên trong còn có vũ khí lạnh, cộng thêm khả năng khinh công tuyệt hảo của hắn, thì hiện ra uy lực cũng không kém.

Nhưng mà, đối mặt với thế công của hắn, Tôn Hằng không tránh không né, ánh đao lóe lên, bổ thẳng tới.

Mà chỗ hắn tính bổ, không phải là Quỷ Ảnh Ngô Lục, mà là cái hòm gỗ hắn đang giơ lên cao.

"Đáng chết!"

Cơ thể của Quỷ Ảnh lóe lên, ngay lập tức trốn qua một bên, thừa cơ đạp lên người của Tôn Hằng hai cái, ngoài trừ lưu lại hai cái dấu chân, thì cũng không có thu hoạch thêm gì.

Mà Tôn Hằng thì mặt không đổi sắc, lần nữa bước nhanh tới, chém ra một đao.

"Được!"

Quỷ Ảnh không dám ngăn cản, lui về phía sau, liên tục rút lui: "Ngươi cứ đuổi đi, ta xem ngươi có thể đuổi tới khi nào?"

"Ngươi có thể thử một chút!"

Hai người đều mặc bộ đồ màu đen, mà ngắn ngủn giao thủ một lúc, lại tiếp tục một trước một sau, chạy xuyên về phía rừng núi.

Khinh công của Quỷ Ảnh Ngô Lục rất cao minh.

Nhưng dù sao hắn cũng nâng một cái hòm gỗ đầy sách vở, nếu muốn thoát khỏi tay của Tôn Hằng, cũng không có dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, tu vi của đối phương không cao, nên Tôn Hằng không tin hắn có thể một mực thi triển khinh công cao minh như vậy!

Mà Tôn Hằng vận dụng khinh công, thì đa số đều dựa vào sức mạnh cơ thể.

Mặc dù có hao tổn, nhưng cũng đủ để giết hắn trước khi kiệt sức.