Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 14

Căn nhà lại trở nên vắng lặng, thanh niên ưu tú thì lại trở về với công việc đồng án, chăn nuôi. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, lòng người cứ lặng lẽ nhớ. Chiều nay trời trong xanh gió mát ai đó tự thưởng cho mình bữa cơm chiều thịnh soạn với món trứng chiên mà đã có người từng thích. Xới cơm ra rồi cất tiếng gọi "Mạc Hàn, vào ăn cơm đi, tôi lại chiên trứng cho anh nè". Ăn no nê, nhớ về người bạn tri kỉ phương xa rồi lửng thửng đi vào giường định bụng sẽ cố chờ tiếng gọi quen thuộc trong đêm. Gì thế kia, lao tới ôm rất chặt.

Tiểu Phi, đau, đau quá.

Tôi tưởng anh không quay về thăm tôi nữa, tôi nhớ anh lắm.

Tôi về rồi mà, nhưng tôi hơi mệt, cậu cho tôi nghỉ một chút nha.

Tiu nghỉu vì người vừa mới về đã lại nhắm mắt ngủ làm mình không được huyên thuyên nên nhẹ nhàng chui lên giường ngồi ngắm tri kỉ. Khoan đã, Ma quân bị làm sao thế nhỉ, cứ mỗi lần trở về đều rất mệt mỏi và cứ kêu đau nếu cậu đụng mạnh vào lưng anh ta. Thắc mắc, tò mò, thanh niên nghịch ngợm lật người Ma quân nghiêng qua rồi tự tiện vạch áo lên xem lưng. Cái gì vậy? Sao lưng anh ta bầm dập hết vầy nè, sờ sờ lên vết thương coi nặng cỡ nào.

Tiểu Phi, đau, đừng phá nữa.

Anh quay lại đây, nói, sao lưng của anh bầm dập hết vậy?

Tiểu Phi, tôi muốn ngủ.

Không được ngủ, nói xong rồi ngủ.

Vết thương trên lưng chỉ là do binh khí của Lôi công, Điện mẫu gây ra khi giúp tôi quay về đây thăm cậu thôi.

Hả????? Vậy ra mỗi lần anh quay về thăm tôi đều bị như vầy hả? nên mới hay kêu đau và nhìn rất mệt phải không?

Tiểu Phi, đây là cách duy nhất mà Phượng Hoàng giúp tôi về thăm cậu. Với lại tôi là Ma Tôn của ma tộc nên vết thương này cũng không đáng là gì đâu. Chỉ cần được quay về thăm cậu thì không có gì là không đáng hết. Đừng suy nghĩ nhiều.

Vậy khi quay về Ma tộc anh lại bị sét đánh vào lưng nữa hả?

Không, khi về thì chỉ cần dùng linh đan trong người tôi là về được rồi. Khi đi thì phải dùng linh đan kết hợp sét đánh thì mới đi được vì là chuyện nghịch thiên.

Hay thôi đi, anh đừng về thăm tôi nữa. Tôi không muốn anh bị đau như vậy.

Tiểu Phi, cậu có biết khó khăn lắm tôi mới xin được Phượng Hoàng đồng ý giúp tôi được quay về thăm cậu không. Tôi đã phải quỳ trước huynh ấy 7 ngày, 7 đêm đó. Giờ cậu lại muốn đuổi tôi đi luôn sao?

Mạc Hàn, anh thật sự coi trọng tôi như vậy sao?

Tôi đã nói tôi xem cậu là tri kỉ của đời tôi mà.

Vậy tôi theo anh đi tới chỗ của anh nhé, tôi sẽ ở luôn đó cùng anh, anh sẽ không bị đau như vầy nữa.

Không được, ở đó âm khí rất nặng, người thường như cậu sẽ tan thành bụi chỉ trong tích tắc.

Vậy anh ở đây luôn có được không? Không về đó nữa.

Không được, Miểu Lạc đã bị Phượng Hoàng và thiên tộc nhốt vào trấn tháp rồi, tôi hiện là Ma Tôn của ma tộc, với lại tôi đã hứa với Phượng Hoàng rồi, tôi không thể bỏ mặc Ma tộc được.

Cái này không được, cái kia cũng không được. Vậy tôi phải làm sao?

Cậu chỉ cần đừng động vào lưng tôi, để yên cho tôi ngủ một chút mỗi khi tôi về thăm cậu là được rồi.

Được, được, anh ngủ đi, ngủ ngon nhé.

Thiếu Phi kéo mền ấm cho Mạc Hàn, ngồi im nhìn Ma quân ngủ say rồi rón rén đi lấy sợi dây cột tay mình và tay anh ta lại vì sợ sáng mai lại biến mất. Thấy mình thông minh quá nên mỉm cười nằm xuống bên cạnh đánh một giấc vô tư.

Nửa đêm Mạc Hàn kéo lại mền ấm cho Thiếu Phi rồi ngồi dậy định vận công trị thương cho mình, thấy tay mình bị cột chặt với tay của người bạn tri kỉ thì phì cười phẩy nhẹ tay rồi ngồi dậy tập trung trị thương.

Giật mình mở mắt liền quờ quạng qua bên cạnh, bật dậy nhìn quanh trống không, nhìn lại tay mình dây cột còn đó. Chưng hửng, chán, mở dây ra chạy ra sau nhà định tìm 2 em Bibi Bobo mắng vốn. Nhưng, phía bãi cỏ xanh mướt, một thanh niên đẹp như bước ra từ tranh đang tay cầm dây, tay đưa những ngọn cỏ non vào miệng Bibi, Bobo. Thiếu Phi hét lên lao như bay ra nhảy lên lưng của người thanh niên chăn dê ấy.

Mạc Hàn, tôi tưởng anh lại đi mất rồi.

Tiểu Phi, cậu vui như vậy hả?

Vui chứ, rất vui.

Vui thì ngồi im nhé, coi chừng té.

Trên bờ đất nhỏ vòng quanh ruộng bậc thang đẹp như tiên cảnh có người thanh niên tóc dài cõng thanh niên tóc ngắn trên lưng tay dắt 2 chú dê nhỏ ăn cỏ hăng say thỉnh thoảng dừng ăn đưa đầu cọ cọ chân người chăn dê.

Mạc Hàn, hôm nay tôi sẽ dẫn anh đi xì phố giải ngố, sẵn tiện tôi gọi điện cho người nhà luôn.

Thế là 2 thanh niên vác túi nhỏ đi bộ xuống chợ huyện để đón xe đi xì phố giải ngố. Đang rượt đuổi nhau trên đường để cù lét nhau thì thấy phía trước tiếng người hét, kêu la í ới. Hàn Băng Mạc định thần quan sát mắt con bò to khoẻ đang chạy rầm rầm trên đường, con bò có vẻ rất căm giận vật thể trên lưng mình nên cố chạy nhanh để hất xuống vực. Trên lưng bò tiếng hét của thằng nhóc áo xanh hôm trước đá cầu rất mạnh làm Thiếu Phi suýt bay xuống vực đang hoảng sợ kêu la "Anh Marathon, cứu em với", chạy phía sau con bò vài người lớn hét lên kêu cứu. Biết không thể dùng phép thuật lộ liễu được trước mắt mọi người nên Hàn Băng Mạc nhảy luôn lên lưng bò, một tay ôm thằng bé, một tay vịn vào đầu con bò làm con bò dừng lại ngay mép vực.