Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 15

Bồng thằng bé nhảy xuống lưng bò, Mạc Hàn nghiêm nghị nhìn vào mắt nó hỏi:

Nhóc con, em đã làm gì với con bò?

Em có làm gì đâu, em chỉ leo lên lưng bò định cưỡi mà nó điên lên chạy vậy đó.

Không đúng, nhóc không nói thật thì anh sẽ đặt em lại lên lưng bò cho nó hất em xuống vực đó.

Đừng, đừng, em nói, em nói. Em leo lên lưng nó rồi em chỉ đóng cây đinh to vào mông nó thôi à.

Thằng nhóc nói xong thì hét lên vì phụ huynh một người xách tai nó, một người dắt bò cùng đi về. Mạc Hàn cũng kêu lên vì bị ai đó kéo đi và véo mạnh vào hông đau điếng.

Anh doạ chết tôi rồi, tôi tưởng anh sẽ bị té xuống vực chứ.

Tôi vẫn không sao mà, sao cậu lại đánh tôi.

Đã nói cái này là véo, không phải đánh. Nhưng lỡ như con bò không dừng kịp mà bay luôn xuống vực thì sao?

Cậu nghĩ cái vực này làm khó được tôi hả? Tôi đã ôm được nhóc đó trong tay, cậu nghĩ tôi không cứu được nhóc đó sao?

Được, được, lần trước anh đã cứu tôi khi tôi rơi xuống từ vách núi cao rồi.

Biết vậy sao còn véo tôi?

Thì nè, anh véo lại đi là huề.

Thôi, véo đau như vậy tôi không làm được.

À, sao anh biết nhóc đó có làm gì con bò hay vậy?

Tôi hỏi con bò mà.

Hả????? Anh nói chuyện được với bò hả?

Tôi dùng thuật chuyển dịch ngôn ngữ của nó.

Trời ơi, hết biết anh rồi, không biết anh còn làm được cái gì khác nữa.

Thiếu Phi nắm tay kéo Mạc Hàn lên xe khách nhưng bị kéo ngược lại với giọng hốt hoảng:

Tiểu Phi, con gì to vậy? Sao lại chui vào bụng nó thế kia?

Cái này là xe khách, mình vào đó ngồi thì nó sẽ chở mình đi tới nơi mình muốn đến.

Rồi nó sẽ nhả mình ra chứ?

Tới nơi thì mình sẽ tự đi ra thôi, đi ra từ cửa đó đó.

Ờ, ờ, cậu nói không sao thì không sao. Đi, mình chui vào bụng nó đi.

Xe chạy được một đoạn, Thiếu Phi quay sang bảo Mạc Hàn nhắm mắt ngủ cho khoẻ vì sẽ rất lâu mới tới. Mạc Hàn mới vừa nhắm mắt lại đã vội đưa tay bịt chặt miệng mình nôn khan vì sáng anh chưa ăn gì. Thiếu Phi hoảng hốt tay vuốt cổ, tay vỗ lưng thầm nghĩ hổng lẽ anh ta bị say xe. Nhưng hít hít mũi nghe mùi sầu riêng thoáng qua thì liền bảo Mạc Hàn nín thở lại giống như khi bị cậu nhận nước. Thấy Mạc Hàn cứ cố nín thở, rồi thở rồi lại nôn, người mệt phờ nên Thiếu Phi nhổm dậy năn nỉ 2 anh chị đang ăn bánh sầu riêng ở ghế phía trước:

Anh chị ơi, em xin lỗi nhưng bạn của em bị dị ứng mùi của sầu riêng. Anh chị dẹp dùm em được không? Em xin lỗi nhé.

Cô gái có vẻ vùng vằng không đồng ý, cô gái nhổm người dậy nhìn ra phía sau ghế xem kẻ nào dị ứng mùi sầu riêng. Nhìn thấy khuôn mặt của người đang nôn tới nôn lui thì liền ngồi xuống giật luôn cái bánh trên tay người bên cạnh gói giấy báo thật kĩ và cho thật sâu vào đáy túi.

Mạc Hàn, thấy đỡ hơn chưa?

Đỡ rồi, cảm ơn cậu.

Sầu riêng và bọ xít anh sợ cái nào hơn?

Cái nào cũng sợ.

Sầu riêng thì anh không chịu được mùi của nó, còn bọ xít thì sao anh lại sợ?

Nhìn nó rất giống con bọ ma hút máu ở ma tộc. Lúc nhỏ Ma quân Thiết Dương hay phạt tôi quỳ và bắt bọ ma hút máu bỏ vào khắp người tôi. Nó cắn và hút máu đau lắm, tôi sợ lắm.

Ông ta là ba của anh hả?

Không phải, tôi không có cha mẹ, tôi cũng không biết mình từ đâu ra nữa. Từ nhỏ đến lớn ở ma tộc không có ai thương tôi hết

Nhìn Mạc Hàn nước mắt chảy dài mà Thiếu Phi xót, cậu choàng tay qua siết nhẹ vai nói nhỏ "Mạc Hàn, anh đã có Tiểu Phi rồi, anh đừng buồn nữa". Mạc Hàn mỉm cười gục đầu vào vai người bạn tri kỉ của mình ngủ mê ly.

Tới thành phố Hà Nội, Thiếu Phi vất vả để giữ chặt anh bạn tóc dài không cho chạy theo những chiếc xe hơi "để cứu người vì bị yêu quái nuốt" và đập bể màn hình ti vi trên đường "để cứu người ra khỏi trấn tháp". Đến mệt vì phải vừa giải thích, vừa giữ anh ta lại nên Thiếu Phi thở không ra hơi kéo luôn Ma tôn vào quán nét nhỏ ven đường. Đang định tìm máy trống để gọi điện qua Mỹ cho mẹ thì hoảng hốt khi thấy Ma tôn đang gạt thằng nhóc chơi trò bắn súng qua một bên để ngồi xuống bắn. "Bùm, bùm, chéo, chéo, bùm, chéo" rank lên vèo vèo, mạng, quà được thưởng liên tục. Thằng nhỏ bị gạt ra ban đầu khó chịu định chống cự giành lại máy nhưng chỉ vài phút sau đã thay đổi thái độ "Đó, đó, đó anh, cái này, chọn cái này sẽ lên rank mau hơn". Thiếu Phi hoàng hồn tóm lấy Ma tôn kéo lại máy trống bắt đứng im.

Sao anh lại giành chơi với người ta?

Tại tôi đứng xem hồi lâu thấy nhóc đó thua hoài, chết hoài nên bực mình.

Từ bây giờ, anh phải ngoan ngoãn đứng ngay cạnh tôi, không được chạy đi đâu cách tôi quá 2 bước chân, nếu không tôi sẽ bỏ bọ xít lên người anh.

Thiếu Phi giả bộ nắm tay lại rồi lại giả bộ như cho cái gì đó vào túi áo. Biết chắc anh bạn tóc dài đang xị mặt nhưng sẽ ngoan ngoãn nên yên tâm gọi Skype video cho mẹ.

A lô, ủa là chị chứ không phải mẹ hả?

Mẹ đang nằm ngủ rồi, em gọi cho mẹ có gì không?

Cũng không có gì, em chỉ nhớ mẹ nên gọi thôi.

Ai đang đứng phía sau em đó?

À, là Mạc Hàn, là bạn em.

Bạn cùng trường đại học, hay bạn làm cùng công ty? Mà chị nghe nói hình như em nghỉ làm lên núi trên Tây Bắc ở mà?

Mạc Hàn chỉ là bạn ở cùng em thôi, bọn em đang ở căn nhà nhỏ trên Tây Bắc đúng rồi.

Em kéo anh bạn của em lại ngồi gần cho chị nhìn kĩ hơn đi.

Chi vậy? Em thấy chị cứ quan tâm đến bạn em nhỉ?

Đẹp trai quá mà, chị là chị mê trai đẹp, mà chị chưa từng thấy ai đẹp trai như bạn của em hết đó. Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?