Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 20

Tên mặt thẹo sợ bị người khác phát hiện sớm thì không kịp thời gian chạy trốn nên bồng xác Thiếu Phi vào giường trùm mền lại như đang ngủ rồi hắn bỏ chạy sâu vào núi và rừng rậm trốn. Vị ma tôn của ma tộc rơi nằm ngay giường sau những tiếng sấm chớp ì đùng. Vốn dĩ Ma Tôn đang bàn luận cùng Phượng Hoàng việc nhường ngôi vị lại cho Thiết Lâm thì thấy tim mình đau thắt và một cảm giác bất an kì lạ nên bắn tin xin Lôi công, Điện mẫu đánh vào lưng mình và biến mất trước sự ngỡ ngàng của Phượng Hoàng.

Tiểu Phi, tôi về rồi. Cậu đang ngủ hả?

.....

Cậu ngủ say vậy hả? Chắc tôi lo cho cậu quá nên có cảm giác sai.

Hàn Băng Mạc vừa xoa lưng mình vừa cố ngồi dậy thắp đèn để nhìn kĩ khuôn mặt Thiếu Phi. Không đúng, khuôn mặt trắng bệch không giống người đang ngủ, mùi máu tanh rất nồng không thể chỉ có ở đầu gối cậu ta được. Mạc Hàn nhanh chóng lật mền ấm ra và bàng hoàng nhìn vào vết thương đã khô máu trên ngực của người bạn tri kỉ. Anh nhanh chóng kiểm tra mọi dấu tích của sự sống trên người Thiếu Phi nhưng sự thật phũ phàng là người bạn tri kỉ của anh đã chết từ lâu.

Ôm lấy thân xác lạnh cứng của người bạn tri kỉ, vị Ma tôn lừng lẫy của ma tộc được mệnh danh là người có khuôn mặt và trái tim lạnh giá như băng gào khóc trong sự đau khổ tột cùng.

Tiểu Phi, tôi chỉ mới đi có chút xíu thôi mà, tôi đã về rồi sao cậu không mở mắt ra nhìn tôi?

Cậu mở mắt ra nói chuyện với tôi đi. Tôi hứa tôi sẽ không bỏ cậu lại một mình nữa.

Tiểu Phi, dậy đi mà. Cậu dậy đi, tôi sẽ nấu cháo trứng cho cậu ăn. Tôi sẽ cõng cậu đi lên rẫy, cậu muốn nhận nước, bắt bọ xít gì thì tôi cũng sẽ không cản cậu.

Tiểu Phi, nếu cậu nhất quyết không dậy thì chúng ta đành từ biệt từ đây.

Hàn Băng Mạc đặt người bạn tri kỉ nằm xuống giường ngay ngắn lại, sờ lên mặt bạn lần cuối rồi tập trung ngồi vận công để truyền tất cả linh khí, linh lực, linh đan, khí huyết trong người vào cơ thể người bạn tri kỉ của đời mình. Giây phút cơ thể của Thiếu Phi ấm lên, hồng hào lên thì cũng là giây phút vị ma tôn tan biến như đám đom đóm bay lên trời.

Ánh hào quang lại xuất hiện từ nóc nhà, biết chắc mình đã đến trễ và không thể cứu vị ma tôn trẻ được nữa nên Phượng Hoàng rút túi dư hồn ra tóm hết hồn phách của ma tôn vào trước khi nó tan biến . "Không cứu được đệ nhưng ta sẽ thành toàn cho ước nguyện cuối cùng của đệ", Phượng Hoàng nhẹ nhàng đáp xuống, sờ tay lên ngực Hoàng Thiếu Phi đả thông tim mạch của cậu để chuyển đổi toàn bộ linh khí, khí huyết của vị ma tôn thành sự sống cho Thiếu Phi nếu không thì phải mất ít nhất 3 tháng để cơ thể Thiếu Phi tự mình hấp thụ và chuyển đổi.

Phượng Hoàng chao đảo vì một vật thể rơi từ vách núi Hòn đập ngay vào người Phượng Hoàng đang bay ngang, cú va đập bất ngờ làm túi dư hồn bật ra và làm giảm tốc độ rơi của vật thể đang rơi tự do được tiếp đất ít bầm dập hơn. Phượng Hoàng lấy lại thăng bằng và biến mất trong chớp mắt.

Mạc Hàn, anh ra đây đi, tôi biết anh quay về rồi mà.

Thiếu Phi gọi mãi chẳng thấy ai trả lời, rõ ràng mùi hương quen thuộc của ma tôn còn ngay bên cạnh đây mà, sao người đâu không thấy? Thiếu Phi tung mền, vạch áo mình ra kiểm tra ngực. Rõ ràng vết đạn bắn vẫn còn đây, đâu phải là mơ, nhưng sao mình không chết? Khoan đã, có khi nào cái tên mặt thẹo không giết chết được cậu nên lên rẫy lương thực mới thu hoạch của cậu để đốt hết rồi không? Cậu mặc vội áo khoác chạy nhanh vào rẫy. Vừa chạy tới núi Hòn thì cậu chết sững lao đến ôm lấy người đang nằm sấp máu me khắp nơi ngay dưới chân núi.

Mạc Hàn, anh sao vậy? Mạc Hàn, sao lại thế này?

Lật người bị thương lên để nhìn kĩ hơn thì không phải, nhìn thoáng qua rất giống nhưng nhìn kĩ hơn thì không phải vì Mạc Hàn không có vết sẹo nhỏ ở cằm như anh ta và Mạc Hàn ốm hơn anh ta một chút. Thấy đầu, trán, tay, chân của anh ta đầy vết thương đang chảy máu nên Thiếu Phi nhanh chóng cõng anh ta chạy nhanh về nhà. Đắp lá cỏ hôi lên vết thương, lau máu trên khuôn mặt, đun sữa dê ấm và trứng gà cẩn thận bón cho anh ta từng muỗng nhỏ. Thiếu Phi đã chăm sóc anh ta suốt 3 ngày đêm không quản mệt nhọc, một phần vì cậu rất tốt bụng và một phần vì anh ta giống Mạc Hàn một cách kì lạ.

Sáng tinh mơ chưa tỉnh hẳn ngủ, Thiếu Phi nhìn qua giường bên cạnh thấy người bị thương đi đâu mất nên lao ra sau nhà tìm. Phía đám cỏ non có một thanh niên da trắng, tóc dài chạm vai đang ẵm chú dê nhỏ vuốt ve nhẹ nhàng.

Mạc Hàn, anh về rồi phải không?

Tôi tên là Mạc Hàn sao?

Biết không phải người bạn tri kỉ, chợt nhớ ra miếng ngọc, Thiếu Phi lao vào tủ đồ nhỏ lôi túi đựng ngọc ra kiểm tra.

MẠC HÀN, SAO LẠI NHƯ VẬY? MẠC HÀN, ANH VỀ ĐÂY ĐI.

MẠC HÀN, ANH Ở ĐÂU? VỀ ĐÂY ĐI, XIN ANH ĐÓ.

Nghe tiếng hét gào khóc trong nhà nên người thanh niên vội thả chú dê con xuống chạy vào nhà xem xét.

Sao vậy? Có chuyện gì vậy? Cậu bình tĩnh, bình tĩnh nhé.

MẠC HÀN, CÓ PHẢI ANH CHẾT RỒI KHÔNG? ANH NÓI SẼ KHÔNG BỎ TÔI MỘT MÌNH MÀ.

MẠC HÀN....

Ôm người thanh niên đang vật vã gào khóc trong tay để cố làm cho cậu ta bình tĩnh mà chàng trai vừa nhăn nhó vì cậu ta liên tục động vào vết thương trên người mình và vừa khóc nghẹn vì thấy đau lòng với người mà mình chưa biết rõ là ai. Gào khóc vật vã một lúc thì Thiếu Phi ngất lịm trong tay chàng trai đang ôm mình thật chặt