Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 19

THIẾU PHI, MỞ CỬA. MỞ CỬA.

HOÀNG THIẾU PHI, MỞ CỬA, MỞ CỬA.

Thiếu Phi nghe tiếng gọi, tiếng đập cửa rầm rầm thì chạy lên mở. Mạc Hàn cũng thấy lo nên chạy lên theo.

Thiếu Phi, tôi nhớ cậu quá. Sao nhìn cậu hốc hác quá vậy?

Ặc, ặc, Hoàng, Hoàng, buông ra, buông ra, cậu siết chết tui rồi.

Vừa định đẩy cái vật thể cũ đáng ghét ra khỏi người của Thiếu Phi thì bị cái vật thể khác ôm lấy tay kéo qua một bên.

May quá, hôm nay đã gặp anh ở đây rồi. Em là Thiên Kiều nè, anh còn nhớ không?

Nhớ, tôi nhớ, cô buông tay tôi ra đi.

....... cô gái huyên thuyên, huyên thuyên. Chàng trai tóc dài căn bản không thèm để ý cô gái nói gì mà chỉ cố liếc nhìn cái cảnh tượng đáng ghét phía bên kia. Không kìm chế được nữa nên phẩy nhẹ tay một cái làm tên đáng ghét té chúi nhủi còn Thiếu Phi thì được dịp thở đàng hoàng hơn.

Hoàng, có sao không? Đứng lên nào. Tại sao 2 người cùng nhau lên đây vậy?

Thì tại tôi nhớ cậu rồi sẵn tiện chị Kiều lại muốn lên cua trai nên tôi cùng đi luôn.

Anh ấy đã về sao em không báo cho chị? Không ngờ nhìn bên ngoài lại đẹp trai như vậy, không uổng công chị bay tới bay lui mà.

Mạc Hàn, mới về hôm qua mà. Thôi, vào nhà, vào nhà đi.

Cô gái luôn tìm cách bám dính lấy người trong mộng để chuyện trò, để tán tỉnh. Nhưng Mạc Hàn chỉ đáp lại với khuôn mặt lạnh như băng rồi cứ chốc chốc lại gọi Thiếu Phi "Tiểu Phi, lưng của tôi đau quá. ", "Tiểu Phi, bụng của tôi đau quá" báo hại lớp trưởng Hoàng không bám dính được người mà mình luôn thương nhớ, thế là 2 cục nam châm đành chuyển qua nói chuyện với nhau cho đỡ buồn rồi cùng nhau đi nấu cơm chiều.

Thiếu Phi, anh ấy nhất quyết không ăn. Chị hết cách rồi, không ngờ người đẹp như hoa mà lạnh lùng như băng.

Để cho em, 2 người ăn tối cùng nhau đi.

Nửa đêm, có 2 đôi mắt lén liếc về người đang nhắm mắt ngồi thiền trong góc nhà, một đôi mắt chung giường Thiếu Phi thì nhanh chóng quay sang người đang ngủ say bên cạnh để ôm chặt, còn một đôi mắt nằm trên giường kế bên thì đang định rón rén xuống kéo người ngồi thiền lên giường ôm ngủ. Lớp trưởng Hoàng quay sang ôm rất chặt mà người ấy còn ôm lại thật chặt nữa cơ, vui quá nên lớp trưởng rúc vào ngực người ấy để tiếp tục giấc ngủ ngon.

Thiếu Phi chớp chớp mắt cảm thấy khó hiểu vì mùi hương quen thuộc của vị ma tôn ngay bên cạnh. "Rõ ràng mình ngủ cùng Hoàng tối qua mà, sao giờ chân mình lại đang gác lên bụng ma tôn, bàn tay mình lại nằm trên mặt ma tôn thế kia? Phì cười vì phát hiện ra sự chịu đựng của ma tôn trong suốt thời gian ngủ cùng giường, à khoan, hình như mình chỉ làm vậy với ma tôn thôi hay sao á vì ngủ với Hoàng, mình có đụng chạm gì cậu ta đâu?"

Áaaaaa.....áaaaaa, sao cậu ôm tôi ngủ như đúng rồi vậy hả? Sao cậu để mặt cậu ngay đó hả?

Áaaaa....áaaaa, sao, sao, sao là chị hả? Sao chị lại mang tôi qua đây rồi ôm tôi như đúng rồi vậy hả?

Cậu lợi dụng ôm tôi mà còn muốn bắt đền tôi hả?

Là chị lợi dụng ôm tôi, không bắt đền chị thì bắt đền ai hả?

Mạc Hàn, Mạc Hàn, có phải anh làm không?

Suỵt, tôi chỉ giúp 2 con người thích ôm được ôm nhau thôi mà.

Mạc Hàn đang giúp Thiếu Phi cho gà, dê ăn thì bị huých tay nói nhỏ "anh làm gì 2 con người kia đi, họ cãi nhau hoài làm tôi nhức đầu quá".

Cắt chỗ rau kia, không phải chỗ này. Chị không nghe Thiếu Phi dặn à?

Cậu không nghe rõ thì có, cậu cứ đi theo tôi làm gì hả?

Ai đi theo chị chứ? Chị đang đi theo tui đó.

Ưm...ưm, ưm...ưm

Hai con người đang nhìn thẳng mặt nhau để cãi vã thì bỗng dưng mất đà vì cơn gió phất qua ngã vào nhau môi chạm môi im lặng rồi chuyển qua ngại ngùng và e thẹn nhìn nhau.

Cậu thấy không, muốn cho họ im lặng thì chỉ cần khoá môi họ lại.

Ma tôn đúng là cao thủ mà.

Cả ngày hôm đó Thiếu Phi đưa cả đội lên rẫy lương thực thu hoạch lúa rẫy, khoai, bắp. Hai con người sau vụ khoá môi ấy cứ ríu rít như đôi chim non, luôn làm mọi việc cùng nhau và tám chuyện không ngừng. Mạc Hàn hầu như giúp bạn mọi việc nặng, chỉ để bạn làm vài việc nhẹ lặt vặt vậy mà bạn cũng vồ ếch đến chảy máu đầu gối. Xong việc, đôi chim ríu rít đi cùng nhau phía trước tám chuyện, phía sau thanh niên vồ ếch ôm chặt cổ người thanh niên còn lại cười mỉm cả chặng đường dài.

Mạc Hàn, anh có mệt lắm không. Anh thả tôi xuống đi.

Cậu ngồi yên đi, té bây giờ. Chân cậu xước hết rồi, để tôi cõng về.

Làm việc mệt nên ngủ rất ngon. Sáng tinh mơ mở mắt ra thấy người bạn tri kỉ của mình đã đi mất, đôi chim non ríu rít thì cũng chuẩn bị rời đi. Căn nhà lại trở nên vắng lặng, Thiếu Phi đóng cửa nhà rồi xuống bếp định nấu cơm chiên trứng. Vừa nấu xong, chưa kịp tự thưởng cho mình đã nghe tiếng đập cửa dồn dập. Cậu chạy vội lên mở cửa rồi vừa đưa ánh mắt sợ hãi nhìn người đối diện vừa đi thụt lùi vào trong nhà.

Sao, gặp lại tao mày có vui không?

Ông muốn gì đây?

Tao muốn trả thù. Tao trốn trại ra là để trả thù mà. Thằng bạn áo đen của mày đâu?

......

Mà không sao, nó rất quan tâm đến mày. Tao giết chết mày thì coi như trả thù được nó rồi.

Hoàng Thiếu Phi biết mình khó thoát nhưng vẫn cố bình tĩnh định quay đầu chạy ra sau nhà. "Đoàng", một âm thanh chát chúa vang lên trong ngôi nhà nhỏ, Hoàng Thiếu Phi ôm ngực trái lảo đảo ngã xuống nền nhà thì thầm trong miệng "Mạc Hàn, tôi không chờ được anh nữa rồi" trước khi hoàn toàn bất động.