Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 25

Anh, anh là bạn của Tử Đằng hôm trước đưa anh ấy đi đúng không?

Đúng rồi, là tôi đây.

Tử Đằng, huynh ấy sao rồi? Có khoẻ không? Có sống tốt không?

Anh Tử Đằng mới bị tai nạn, không còn nguy hiểm nhưng ảnh khá là yếu.

Sao???? Sao lại bị tai nạn???? Anh ấy không sao chứ?

Không sao rồi, nhưng lúc nào anh ấy cũng đòi gặp Thiếu Phi.

Huynh ấy vẫn còn nhớ tôi sao?

Dù ngủ hay thức thì anh ấy luôn gọi tên cậu. Cậu đi với tôi tới gặp anh ấy được không?

Được, được, đợi tôi lấy vài thứ và nhắn với bác Tiều rồi đi ngay.

Ở trong căn phòng sang trọng trên lầu 1 có một cô gái người đầy hình xăm đang vật lộn với bệnh nhân ngồi trên giường.

Anh phải ăn hết tô cháo này thì mới uống thuốc được. Anh không thương anh thì cũng thương em một chút chứ.

Em để đó đi, chút nữa anh ăn sau. Con gái thì có tuổi thanh xuân, em yêu và lấy chồng đi. Đừng lãng phí tuổi thanh xuân lẩn quẩn bên anh nữa.

Sao anh cứ luôn tìm cách xua đuổi em đi, anh biết em chỉ yêu anh thôi mà.

Hồng Lỗi, em làm gì vậy? Buông anh ra, đau, đau quá.

Hai con người giằng co, người ôm, người đẩy rồi cả hai cùng té ôm chặt nhau trên giường. Một nụ cười tươi như nắng mai vừa bước vào chợt vụt tắt, ngại ngùng lên tiếng:

Xin lỗi, xin lỗi. Hai người cứ tiếp tục đi.

Thiếu Phi, là đệ phải không? Đệ vào đây, mau lên.

À, anh là Thiếu Phi hả? Anh vào trò chuyện với anh ấy đi. Chúng tôi xong việc rồi.

Hồng Lỗi và Lạc Lâm biết điều đi ra đóng cửa lại. Thiếu Phi nhìn vị sư huynh mới lâm trận xong còn mệt mỏi nhăn nhó. Cậu lò dò lại gần thì bị chụp lấy tay nắm chặt.

Thiếu Phi, đệ có khoẻ không? Huynh lo cho đệ lắm.

Đệ khoẻ, nhưng huynh hình như không khoẻ. Mới lâm trận xong thì nằm xuống nghỉ ngơi tí đi.

ÁAAA, aaaa.....

Huynh sao vậy? Đau ở đây hả? Vết thương trên vai huynh bị hở ra chảy máu nè. Để đệ băng lại cho.

Huynh không sao, chỉ đau tí thôi.

Mà huynh cũng ngộ nữa, bị thương như vầy rồi còn cố. Nhịn vài ngày đợi vết thương lành rồi làm không được sao? Đồ ham hố.

Đệ mắng huynh cái gì đó? Huynh bị kéo đến rách cả vết thương mà đệ còn mắng huynh?

Nếu không phải vì huynh ham hố thì vết thương có bị rách ra lúc lâm trận không?

Đệ, đệ, đệ đang nghĩ cái gì vậy hả?

Còn gì nữa, đừng tưởng đệ lập dị chưa từng biết yêu không biết vụ này nhé. Lúc trước đệ có coi phim 18+ đó.

HOÀNG THIẾU PHI, ĐỆ, ĐỆ, ĐỆ....

Đệ làm sao? Đệ sao nào?

Đệ có thấy ai lâm trận mà mặc nguyên quần áo như vầy không hả? Cho chừa cái tội đoán bừa mà còn mắng người.

ÁAAAA..... Đau, đau, huynh gõ đầu đệ đau quá nè.

Đau lắm hả? Đưa huynh xem xem, huynh gõ nhẹ thôi mà.

Đau quá đi, biết huynh đánh đệ như vầy thì đệ đã không thèm đến thăm huynh rồi.

Thiếu Phi, thả tay ra để huynh kiểm tra xem. Huynh thật sự chỉ gõ rất nhẹ mà.

Huynh bỏ tay ra, huynh làm đệ đau chết rồi, cóc thèm chơi với huynh nữa, đệ đi về đây.

Thiếu Phi, huynh xin lỗi. Đệ đánh lại huynh đi, đệ đừng đi mà.

Không, không thèm chơi với huynh nữa. Đệ đi đây

Đệ, đệ ác lắm.

Thiếu Phi giả đò lò dò bỏ đi ra cửa. Vừa đi mấy bước liền nhảy bổ vào trêu chọc cái người đang ngồi ôm gối gục đầu khóc trên giường.

AHAHAHA.....AHIHIHIHI.... Đệ đây nè, đệ có đi đâu mà khóc nhè.

Đệ, đệ hết đau chưa? Huynh xin lỗi.

Hahahaha....hihihihi.....hihihi.... Có đau gì đâu, đâu có đau gì đâu.

Nghe tiếng người đẩy cửa bước vào, Thiếu Phi miệng còn đang cười tươi như nắng mùa xuân quay sang nhìn làm người vừa bước vào sững sờ mất vài giây.

Đàm Tổng, sao anh lại đến?

Tôi không thấy cậu đến lại nghe nói cậu bị tai nạn nên đến xem sao và đưa cho cậu tập bằng chứng đã thu thập như tôi đã nói.

Huynh nói chuyện với khách đi nhé. Đệ ra ngoài, khi nào huynh xong việc thì đệ lại vào.

Đệ không được bỏ đi đâu đó.

Đệ không đi đâu hết, huynh đang bị thương mà.

Lý Tử Đàm không rời mắt khỏi người thanh niên vừa đi ra, hắn chưa từng có cảm giác cực kì đặc biệt với ai như vậy cả. Hắn bước tới đưa tập hồ sơ và không quên hỏi han.

Đây, đồ của cậu đây. Cậu thanh niên mới đi ra đó là ai vậy?

Dạ, là đệ đệ của em ạ.

Lý Tử Đàm ra về và đụng ngay Thiếu Phi đang đứng ngoài cửa. Hắn ta bước tới ép người Thiếu Phi sát tường, tay nâng cằm cậu lên đặt một nụ hôn lên môi trước khi rời đi.

Á, ANH ĐIÊN À, SAO TỰ NHIÊN HÔN TÔI?

Thiếu Phi, có chuyện gì vậy?

Tên đó tự nhiên đè đệ vô tường rồi hôn đệ à. Đúng là đồ biến thái.

Vừa nói dứt câu thấy người đang nắm tay mình phừng phừng lửa giận định lao theo tên biến thái đang đi xuống cầu thang thì Thiếu Phi ôm lấy người anh kéo lại vào giường vì cậu biết Tử Đằng cực kì nóng tính.

Tử Đằng, huynh bình tĩnh lại đi. Huynh đang bị thương đó.

Sao anh ta dám làm vậy với đệ hả?

Cũng đâu có gì đâu, chỉ là môi chạm môi thôi mà.

HOÀNG THIẾU PHI, HÔN MÀ KHÔNG CÓ GÌ HẢ?

Huynh làm gì mà hét lên dữ vậy? Đệ không bực thì thôi, huynh bực làm gì. Tên biến thái đó cũng đâu có hôn huynh.

Có người bực không thèm nói nữa mà nằm xuống trùm mền kín mít. Nhưng căn bản cái người tinh ranh thì chưa bao giờ chịu thua, cậu lật mền ra cù lét chán chê rồi dựng cái người đang bực tức dậy để đút cho hết tô cháo với 1 câu khẩu hiệu duy nhất "Huynh không ăn, đệ đi đấy".

Ăn xong, họp nhanh cùng Lạc Lâm và Hồng Lỗi về tập bằng chứng của Lý Tử Đàm, biết được Trương Tán Siêu đã trèo tường vào nhà vào cái đêm cha anh- Lý Khải bị giết khi đang uống rượu cùng anh, với clip bằng chứng từ camera rõ ràng. Cộng với Lạc Lâm khẳng định chiếc mô tô đâm vào anh hôm trước là chiếc Honda Rebel đen đỏ quen thuộc của tên La Hùng vệ sĩ đặc biệt của Trương Tán Siêu. Lý Tử Đằng mặc vội áo khoác lao đi tìm Trương Tán Siêu mà không ai kịp cản.