Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 27

Ặc, ặc.... ực, ực.... Lại là anh? Thả tôi ra, anh bắt tôi đi đâu vậy?

Tôi không làm hại em đâu, ngoan ngoãn chút đi.

Mặc cho Thiếu Phi la lối giãy dụa, Lý Tử Đàm vẫn ôm chặt trên tay bước vào căn biệt thự sang trọng như cung điện. Hắn ta bồng Thiếu Phi vào nhà tắm, đưa bộ đồ ngủ cho cậu bảo cậu thay ra rồi lại vào bồng cậu đặt vào giường của mình- chiếc giường rộng lớn sang trọng như cho vua nằm. Mặc Thiếu Phi phản đối, vùng vằng đòi về, hắn ta chỉ lẳng lặng lấy máy sấy tóc sấy khô tóc cho cậu, pha cho cậu ly sữa ấm uống rồi ấn cậu nằm xuống giường kéo mền ủ ấm. Giãy dụa, la lối quá mệt, mà sức mình thì làm không lại con người lực lưỡng như hắn nên Thiếu Phi mệt lữ, mặc kệ mà nằm im giữ sức.

Em tên gì?

Phi, Hoàng Thiếu Phi.

Nhà của em ở đâu?

Tây Bắc

Em là gì của Lạc Y?

Là đàn em.

Làm sao em quen được Lạc Y?

Tôi bỏ nhà đi lang thang, đánh nhau với đàn em của Lạc Y ở ngoài đường, bị Lạc Y bắt về và nhận làm đàn em phục vụ.

Cũng may là Thiếu Phi đã được Lạc Lâm kể sơ qua tình hình mọi việc nên mới nói dối suôn sẻ như vậy. Lý Tử Đàm lắng nghe câu chuyện của Thiếu Phi, đăm chiêu một hồi rồi leo lên giường nắm lấy 2 bàn tay của cậu sờ sờ kiểm tra.

Anh làm gì vậy? Thả tay tôi ra.

Hai bàn tay lạnh quá, để anh xoa cho ấm.

Không cần, chút nữa sẽ hết lạnh thôi. Anh cho tôi về đi, Lạc Y chắc đang tìm tôi.

Em đi theo anh được không? Em ở bên cạnh anh làm thư ký riêng của anh, không cần về bên đó làm đàn em phục vụ gì nữa.

Không, tôi không muốn. Tự nhiên anh muốn tôi đi theo anh làm gì? Lúc trước tôi học lịch sử học, nhưng học rất ngu, không biết gì đâu mà làm thư ký.

Anh đâu có bắt em phải làm gì đâu. Em chỉ cần đi theo anh mọi nơi, tối ngủ cùng anh là được rồi.

Cảm ơn Đàm tổng đã chiếu cố cho đàn em của em. Nhưng không cần đâu ạ. Thiếu Phi, đệ theo huynh đi về.

Đàm tổng, hắn... hắn hạ gục hết tụi em từ ngoài cổng, tụi em không cản nổi hắn.

Thôi được rồi, tôi biết mọi người vốn không phải là đối thủ của sát thủ chuyên nghiệp Lạc Y. Ra ngoài hết đi.

Buông tôi ra. Lạc Y, huynh đưa đệ về đi, đệ buồn ngủ.

Đàm tổng, xin anh bỏ tay ra để em đưa Thiếu Phi về.

Lạc Y, thế này vậy, tôi muốn cậu nhường Hoàng Thiếu Phi lại cho tôi. Cậu muốn gì, tôi cũng đưa cho cậu. 100 tỷ? Hay cậu muốn tất cả công ty kinh doanh bất động sản của tập đoàn Lý Khải? Cậu cứ ra cái giá, tôi sẽ đáp ứng.

Đàm tổng có thể cho biết tại sao lại muốn có Hoàng Thiếu Phi đến như vậy?

Vì tôi thích.

Xin lỗi Đàm tổng, Thiếu Phi là đệ đệ của em, không phải để bán hay đổi chát. Thiếu Phi, qua đây theo huynh về nào.

Tôi đề nghị tử tế mà cậu từ chối, thì chỉ còn cách loại bỏ cậu để tôi có thứ mà tôi muốn.

Bị Lý Tử Đàm tấn công dồn dập, Lý Tử Đằng cố không đánh lại mà chỉ né tránh. Nhưng Lý Tử Đàm quá hung hãn tung những đòn hiểm nhất cố dồn anh vào chỗ chết khiến anh vì tự vệ không thể không phản đòn. Cú xoay người đá xoáy quá bất ngờ làm hắn không tránh kịp mà té hự xuống nền nhà. Nhưng hắn đã quyết tâm thì không có gì cản được hắn, hắn bật dậy rút khẩu súng ngắn bắn thẳng vào kẻ vừa đá trúng mình, nhưng Hoàng Thiếu Phi đã quan sát thấy nên lao ra ôm Lý Tử Đằng chắn đạn.

Thiếu Phi, sao đệ lao ra làm gì? Đệ có sao không? Huynh đưa đệ đi.

Thoáng thấy Lý Tử Đàm vứt súng ra xa, Lý Tử Đằng liền bồng Thiếu Phi chạy ra xe lái vút đi.

Vệ sĩ của hắn chạy ùa vào thấy hắn ngồi ôm gối gục đầu, cả người run rẩy thì chụp lấy hắn đầy lo lắng:

Đàm tổng, anh có sao không? Có bị thương không?

Tôi không sao, nhưng... nhưng... tôi xém chút là giết chết cậu ấy rồi.

Tụi em truy đuổi giết luôn 2 đứa vừa chạy thoát nhé.

KHÔNG, TÔI CẤM,

Từ nay tôi cấm bất cứ ai ra tay với Lạc Y khi có mặt Hoàng Thiếu Phi. Nếu ai tổn thương tới một sợi tóc của Thiếu Phi thì tôi sẽ xử tử ngay lập tức.

Dạ, sếp. Vậy bây giờ anh tin tên đó là Lạc Y, không phải Lý Tử Đằng?

Không phải 100% nhưng khả năng lớn là Lạc Y vì hắn rất giỏi võ không giống với Lý Tử Đằng khi xưa phải rất vất vả mới hạ gục được 1 vệ sĩ quèn của tôi.

Đuổi hết đám vệ sĩ ra ngoài, hắn cầm lấy khẩu súng kiểm tra ổ đạn. May mắn làm sao khi hắn đã sử dụng trước đó 1 viên để xử tên đàn em làm mất hàng trắng và xoay ổ đạn vì quên nên mới lúc nãy hắn bóp cò trúng vào viên trống đó. Nếu không hắn đã giết chết người mà hắn thích, hắn muốn. Từ giây phút hắn nhìn thấy nụ cười như nắng mùa xuân của người ấy thì hắn tương tư, hắn điên cuồng muốn gặp, muốn nhìn thấy nụ cười đó.

Sáng nay hắn cố tình chạy tới nhà Lạc Y chỉ để nhìn nụ cười ấy, từ ngoài cổng hắn thấy người ấy cười khi nhìn Lạc Y bơi dưới hồ. Hắn định tiến gần hơn để nhìn cho rõ người mà hắn mong nhớ, nhưng hắn thấy người ấy bị hất xuống hồ, hắn lao xuống không đắn đo vì hắn không muốn người ấy chịu bất cứ sự tổn thương, khó chịu nào. Vậy mà hôm nay chỉ vì hiếu thắng mà xém chút nữa hắn giết chết người ấy của hắn. Hắn hôn cảm ơn khẩu súng và bỏ luôn vào tủ khoá lại.

Lái xe vun vút nhưng vẫn không yên tâm vì rõ ràng anh thấy anh ta bóp cò. Lý Tử Đằng cho xe chạy chậm lại, tấp vào lề rồi lật người Thiếu Phi kiểm tra trong, ngoài, trước, sau.

Tử Đằng, huynh làm gì vậy? Lật tới, lật lui làm gì? Huynh tìm cái gì?

Thật sự đệ không sao chứ? Đệ không bị trúng đạn chứ?

Không có, đệ còn nguyên vẹn mà, có sứt mẻ gì đâu.

Tử Đằng phì cười khi thấy đệ đệ tinh nghịch tự vạch áo mình nhe nhởn cười khoe còn nguyên vẹn. Miệng cười, nước mắt rơi, anh ôm chặt Thiếu Phi nói lời cảm ơn.