Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 31

Anh Tử Đằng, em mang cơm vào cho anh. Em mang cả cháo vào cho Thiếu Phi nữa. Anh ăn đi rồi giữ gìn sức khoẻ nhé.

Hiện giờ Thiếu Phi đang nằm viện nên tôi sẽ không có thời gian mà điều tra hay trừng trị kẻ nào gây ra vụ này, nhưng sau này thì tôi sẽ tuyệt đối không tha.

Lạc Lâm, từ nay tôi sẽ ở lại bệnh viện và làm việc trong này luôn. Cậu sắp xếp công việc của công ty, cần gì tôi thì vào gặp tôi xử lý.

Dạ, em biết rồi ạ. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ ạ.

Được rồi, 2 người đi về đi, Thiếu Phi cần ngủ sớm.

Anh, còn về việc lật lại vụ án thì sao ạ?

Đừng nghĩ tới nó nữa, tạm thời tôi vẫn không thể ra tay với anh trai của mình được. Cậu về đi.

Một con người bất mãn, một con người sợ sệt vì biết tính nóng của người mình thương cùng chào ra về.

Huynh, đệ đói, cho đệ ăn cháo đi.

Không được, bác sĩ nói tạm thời không được cho gì vào bao tử của đệ. Đệ ráng chịu 2-3 ngày nha. Với lại từ nay đệ không được ăn hay uống bất cứ thứ gì mà Hồng Lỗi đưa cho đệ.

Đệ quấn sẵn dây truyền nước vào cổ đệ rồi nè, huynh giúp đệ siết lại đi.

Thiếu Phi, đệ đừng nghịch nữa có được không? nghẹt thở bây giờ, nằm yên để huynh tháo ra.

Huynh siết dùm đệ đi, bắt nhịn đói 2-3 ngày cũng chết mà là chết đói từ từ, thôi để đệ siết cổ chết cho lẹ hơn.

Bác sĩ muốn tốt cho đệ, bác sĩ có truyền chất và truyền nước vào người đệ, sẽ không chết đâu. Chỉ cảm giác khó chịu vì đói chút thôi, nhưng đệ sẽ mau hết bệnh. Giờ huynh sẽ nhịn đói cùng đệ cho đệ có bạn đói cùng nhé.

Thôi để đệ tự siết cổ chết đi cho lẹ, huynh tránh ra đi, để đệ tự làm.

Thiếu Phi, đệ đừng bướng nữa được không? Huynh đã giải thích như vậy rồi. Giờ đệ muốn sao mới chịu đây hả?

Ngồi xuống ăn hết hộp cơm đi.

Huynh đã nói là huynh sẽ nhịn đói cùng đệ rồi mà.

Vậy đệ siết nhé. Ực.... ực....

Huynh ăn, huynh ăn liền. Đệ đừng bướng nữa, đệ tháo cái dây ra khỏi cổ đệ đi.

Ăn hết đi rồi tháo. Mà sư tỷ nấu gì ngon quá vậy? Cho đệ xem miếng đi.

Đến chịu thua với người thanh niên vừa ham ăn vừa tinh nghịch. Tử Đằng cố gắng ăn nhanh cho xong để gỡ cái ống truyền nước ra khỏi cổ đệ đệ. Thiếu Phi mắt liu diu cố nhướng nhướng mắt nhìn người thanh niên nắm chặt tay mình gối đầu lên thành giường chợp mắt. Cậu cố dịch sang một bên giường cất tiếng gọi.

Tử Đằng, huynh lên đây nằm cùng đệ ngủ đi. Không có huynh đệ không ngủ được.

Tử Đằng lo lắng xoa đầu đệ đệ dỗ dành vì biết đệ đệ rất buồn ngủ do bác sĩ mới tiêm thêm thuốc giảm đau và thuốc ngủ.

Đệ ngủ đi, giường chật lắm đệ sẽ không thoải mái đâu. Ngủ đi, sáng mai sẽ bớt đau hơn, nhé.

Vậy đệ không ngủ, có chết cũng không ngủ.

Giơ hai tay đầu hàng với người bướng bỉnh mắt mở hết lên mà cứ cố mở mắt tuyên bố chết cũng không ngủ. Tử Đằng thua cuộc nên leo lên giường nằm nghiêng bên cạnh cho Thiếu Phi vẫn còn khoảng không nằm thoải mái nhất. Đệ đệ thấy sư huynh đã được nằm để ngủ thì yên tâm mà đi vào giấc ngủ sâu.

Cả đêm không dưới 100 lần Thiếu Phi nhăn nhó than đau làm Tử Đằng xoa đầu mãi mới nhắm mắt ngủ tiếp, rồi giữa đêm còn khóc lóc gọi tên Mạc Hàn mà Tử Đằng cố dỗ mãi vẫn không nín, chỉ đến khi chân cậu được gác lên bụng, tay cậu để được lên mặt người bên cạnh thì cậu mới ngủ lại ngon lành.

Đêm nào cũng như đêm nào, với ý tốt là bắt sư huynh ngủ trên giường cho thoải mái hơn mà không hề biết là mình hành hạ người ta cả đêm. Nhưng có lẽ việc hành hạ này khá thú vị nên cậu hồi phục hơi nhanh hơn dự tính của bác sĩ còn cái người bị hành hạ thì bị quen và bị thích luôn việc hành hạ này.

Tử Đằng, huynh đọc gì mà chăm chú vậy?

Huynh đọc mấy cái hợp đồng mà Lạc Lâm gửi, xong rồi, huynh ký luôn rồi. Đệ muốn gì nào? Bim bim hay gỏi cuốn đây?

Đệ muốn uống sinh tố sầu riêng và ăn bim bim vị cua.

Tuân lệnh, huynh đi liền đây. Mới có 2 tuần mà đệ hồi phục nhanh thật, bác sĩ sắp cho đệ xuất viện rồi đó. Đệ giỏi quá chừng, đệ không kêu đau nữa là điều làm huynh vui nhất. Đệ nằm yên đây nhé, huynh sẽ về liền.

Đi nhanh hết sức có thể để về nhanh với đệ đệ, Lý Tử Đằng vừa định bước vào phòng thì bị chặn lại bởi 2 tên vệ sĩ quen thuộc. Anh lo lắng nên định đánh nhau với chúng để chạy vào trong thì nghe tiếng Thiếu Phi nói vọng ra với anh "Tử Đằng, đệ không sao. Huynh đừng làm náo động bệnh viện. Huynh chịu khó chờ đó chút thôi." Biết Thiếu Phi không sao và biết không nên đánh nhau ở bệnh viện nên anh đành hậm hực đứng ngoài chờ.

Em ăn 2 muỗng nữa cho hết luôn nè. Tổ yến táo đỏ này là đích thân anh hầm cho em.

Tôi không biết anh làm như vầy là vì cái gì, nhưng anh đừng có dùng tôi để chọc tức Lạc Y nữa.

Thiếu Phi, anh không muốn chọc tức ai hết, anh đến là vì lo cho em, vì muốn gặp em.

Tôi không biết anh nói thật không, nhưng thôi có gì thì anh mang ra tôi ăn hết cho xong, tôi nghĩ Lạc Y không kiềm chế được lâu đâu.

Em ghét anh cũng được, em uống nước ép trái cây đi. Sẽ mau thôi, anh sẽ đón em về bên anh.

Thiếu Phi biết tính nóng của Lý Tử Đằng nên cố uống nhanh cho hết. Hắn xoa đầu cậu, nắm tay cậu trước khi rời đi. Vừa lúc Lý Tử Đằng không kìm chế nổi nữa đang quay mặt vào định đạp vào tên vệ sĩ đứng ngay cửa.