Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 32

Đi thôi, chúng ta đi thôi.

Lý Tử Đàm, tôi đã cảnh cáo anh rồi mà. Tránh xa Thiếu Phi ra thì có khi tôi sẽ để cho anh yên mà ngồi trên ngai vàng. Anh đừng tiếp tục thử thách sức chịu đựng của tôi nữa, đừng để tôi phá huỷ anh.

Cậu cứ tức giận đi. Bây giờ thứ tôi muốn không còn là tiền hay địa vị nữa. Mà thứ tôi muốn là Hoàng Thiếu Phi.

LÝ TỬ ĐÀM.

Lạc Y, huynh vào đây đi, đệ khó chịu.

Lao vào phòng chụp lấy đệ đệ đầy lo lắng khi thấy đệ đệ cứ cố nghiêng nghiêng người nhổm dậy.

Thiếu Phi, đệ khó chịu chỗ nào? Anh ta đã làm gì đệ?

Không, anh ta có làm gì đâu. Đệ chỉ ngứa lưng thôi mà.Huynh gãi lưng cho đệ đi, tay đệ không tới.

Lý Tử Đằng thở phào đưa tay vào lưng áo gãi lưng cho đệ đệ mà sự tức giận vẫn không nguôi được.

Đó, đó, lên tí nữa.

Lên tí nữa, mạnh lên, mạnh nữa lên.

Được chưa?

Được chưa thì hỏi huynh á.

Lưng của đệ sao lại hỏi huynh?

Thì khi nào huynh hết tức giận thì đệ sẽ hết ngứa.

Như hiểu ra vấn đề, Lý Tử Đằng vò đầu kẻ đang cười toe toét đe doạ "Đệ được lắm" rồi đi gặp bác sĩ xin xuất viện sớm vì anh không thấy an tâm khi ở đây.

Về được tới nhà thật thoải mái, Thiếu Phi nhảy lên chiếc giường rộng thênh thang thầm nghĩ vậy là huynh ấy không cần nằm nghiêng khó chịu nữa rồi. Nhưng ai ngờ được có người leo lên giường nhẹ nhàng rồi nằm nghiêng sát mép giường nhắm mắt ngủ. Thiếu Phi nhìn cái khoảng giường trống thênh thang của mình mà không biết nói gì với thói quen tội nghiệp của ai kia. Cậu bò dậy kéo sư huynh xích vào trong và lật người anh nằm ngay thoải mái lại. Nhưng chỉ được chút xíu là anh lại nằm nghiêng xích ra vì sợ đệ đệ không thoải mái.

Từ ngày xuất viện về Tử Đằng không rời Thiếu Phi nửa bước, anh phụ trách luôn việc nấu ăn riêng cho cậu ta nên Hồng Lỗi rất ấm ức vì cô đã làm việc có tác dụng ngược. Cô ấm ức nhưng vẫn cố tươi cười ngồi cùng Lạc Lâm, Thiếu Phi ở bàn ăn đợi súp cua của đầu bếp Sếp đang nấu trong bếp. Thiếu Phi nghe sư huynh gọi vào mang súp cua ra thì hí hửng chạy vào bếp.

Cái nào, cái nào của đệ? ôi, thơm quá đi mất, thèm quá đi mất.

Đệ mang 2 chén súp này cho 2 người kia đi. Phần của đệ thì để huynh làm nguội bớt rồi mang ra cho đệ sau.

Cười tươi như chưa bao giờ được cười đặt chén súp xuống trước mặt Lạc Lâm "Xin mời quý công tử ạ". Vừa tính đặt chén súp xuống và nói xin mời sư tỷ thì có một cái gì nhọn như mũi kim rất nhanh đâm vào tay cậu làm cậu giật mình làm đổ bác súp xuống tay sư tỷ. Theo phản xạ cậu cũng đưa bàn tay mình che tay sư tỷ lại nên cả hai tay hứng trọn chén súp cực nóng

Áaaaa.... aaaaa cậu muốn giết tôi hả? Sao cậu làm vậy?

Thiếu Phi, cậu ghét Hồng Lỗi thì cũng không nên ác như vậy.

Em... em... em xin lỗi sư tỷ.

Tử Đằng nghe tiếng hét, tiếng xôn xao thì chạy ra cầm lấy bàn tay bị bỏng của đệ đệ kiểm tra rồi kéo vào vòi nước lạnh trong bếp xả nước lạnh lên tay cậu. Trong khi Lạc Lâm kéo cô gái đang mím môi nước mắt lưng tròng nhìn theo dáng sếp vào nhà vệ sinh để xả nước lạnh lên.

Có rát lắm không? Để huynh thoa kem mát cho rồi huynh đem súp cua lên cho đệ ăn nhé.

Tay, tay của sư tỷ, đệ thật sự không cố ý. Tại cái gì đâm vào tay đệ làm đệ giật mình. Đệ xuống xin lỗi tỷ ấy.

Tử Đằng kéo bàn tay của đệ đệ nhìn kĩ thì thấy vết kim đâm rất sâu ngay phần mu thịt giữa ngón cái và ngón trỏ còn rỉ máu. Anh ấn đệ đệ bảo ngồi yên để anh đi lấy súp và chuyển lời xin lỗi của cậu. Thiếu Phi chụp lấy tay Tử Đằng nhét tuýp kem mát vào bảo đưa cho sư tỷ.

Lạc Lâm xử lý xong vết bỏng trên tay Hồng Lỗi thì ra dọn chiến trường của chén súp đổ. Vừa mới dọn xong thì Tử Đằng đi tới nhét tuýp thuốc mát vào tay cậu trước khi vào mang tô súp cua lên lầu.

Anh Tử Đằng, Thiếu Phi rất ghét Hồng Lỗi nhưng ra tay như vậy thì thật quá đáng.

Lạc Lâm, tôi nghĩ cậu hiểu vấn đề nhưng cậu nhắm mắt và nói theo hướng khác. Dù có yêu một người đến cỡ nào thì khi nhìn nhận vấn đề cũng nên mở mắt và nhìn vào sự thật.

Lạc Lâm suy tư cầm tuýp thuốc vào thoa cho Hồng Lỗi đang ngồi khóc ấm ức trong phòng.

Để làm cho Thiếu Phi vui lên, bớt áy náy vì đã làm bỏng tay sư tỷ, Tử Đằng dẫn Thiếu Phi đi chơi ở trung tâm thương mại Thuận Kiều Plaza. Anh dẫn cậu vào nhiều shop quần áo mua rất nhiều quần áo đẹp mà cậu thích. Cậu thắc mắc cứ mỗi cái cậu chọn thì khi tính tiền thấy có đến 2 cái như vậy. Cậu nghĩ không lẽ huynh ấy sợ mình nghịch ngợm dễ làm bẩn nên mua luôn cho mình 2 cái? Cậu muốn giải toả thắc mắc nên kéo anh vào shop giày Lacoste, cậu chọn cho mình 1 đôi giày trắng đỏ mà cậu thích nhất rồi đưa cho anh.

Huynh, đệ muốn lấy đôi này size 40.

Okay, để huynh đi tính tiền.

Cậu bám theo tới quầy tính tiền thì phát hiện anh tính tiền 2 đôi giống nhau, size 40 và 43. Cậu biết size giày của anh là 43, giờ thì cậu đã hiểu vấn đề rồi nên kéo anh lại reo lên:

Thì ra huynh làm biếng chọn đồ, huynh dẫn đệ theo để đệ lựa kiểu đẹp xong huynh bắt chước mua theo cho lẹ.

Đệ thông minh quá ha, bị đệ phát hiện rồi.

Đệ không thông minh thì ai thông minh nữa. Nhưng huynh và đệ mặc giống nhau như vậy không phải chán lắm sao?

Không chán đâu, giờ đệ muốn ăn gì?

Sushi, đệ muốn ăn sushi.

Đệ mỏi chân lắm phải không, giờ đệ ngồi xuống ghế này nghỉ một chút. Huynh chạy ra xe để hết đồ vào xe rồi sẽ quay lại dẫn đệ đi ăn sushi nhé.

Tử Đằng tranh thủ đi rất nhanh vì sợ đệ đệ đợi lâu mà không kịp để ý có người mặc vest đen quen thuộc đang đứng nhìn từ cửa hàng kem ngay bên tay phải.