Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 38

Tử Đằng bị cấm túc trong khuôn viên nhà của Trương Tán Siêu cả 5 ngày nay rồi, anh chỉ được đi lòng vòng quanh nhà mà không được ra khỏi cổng vì Tán Siêu lệnh cho tất cả vệ sĩ không cho anh ra khỏi nhà để giữ an toàn cho anh. Từ lần đột nhập nhà Lý Tử Đàm lần trước, anh không biết làm sao mình thoát được nữa, chỉ biết khi tỉnh lại thì thấy ở nhà Trương Tán Siêu, anh bị chấn thương nhẹ ở lưng và đầu và đã khỏi sau 2 ngày dưỡng bệnh. Lạ một điều là từ lúc anh tỉnh lại không thấy Tán Siêu xuất hiện trước mặt anh, mọi chỉ thị của anh ta đều thông qua tên La Hùng. Vì nóng ruột muốn giải cứu Thiếu Phi và thắc mắc tại sao Tán Siêu lại tránh mặt anh nên anh lén lút trèo nóc nhà chui vào phòng riêng của Trương Tán Siêu quyết tìm cho được người để hỏi chuyện.

Thì ra là anh đang ngủ trong này. Sao mấy ngày rồi anh không gặp em để nói chuyện với em việc anh cấm túc em ở nhà anh hả?

Tử Đằng, sao em chui vào đây được? Có gì để nói sau đi, em về phòng đi, anh mệt lắm, anh muốn ngủ.

Thấy anh ta lại định trùm chăn kín để ngủ làm anh mất bình tĩnh lao đến chụp vào vai anh ta lắc mạnh, hét lên.

NGỦ GÌ MÀ NGỦ? ANH DẬY NÓI RÕ RÀNG VỚI EM ĐI. EM MUỐN ĐI KHỎI ĐÂY.

ĐAU, ĐAU QUÁ.

Nghe anh ta hét lên kêu đau làm anh giật mình lật chăn ra kiểm tra. Anh ta bị băng bó ở vai trái, cú lắc của anh làm máu đang chảy ra ướt hết miếng gạt trắng.

Tán Siêu, anh sao vậy? Sao anh bị thương vậy?

Tử Đằng, anh đau quá. Anh chết mất, giúp anh với.

Tử Đằng hoảng hốt nhìn anh ta nhăn nhó kêu đau đớn. Thấy hộp thuốc và dụng cụ y tế gần đó anh liền lấy ống tiêm, tiêm 1 liều giảm đau morphin vào bắp tay của anh ta rồi tháo băng ra cầm máu và băng lại cẩn thận. "Là vết thương từ đạn bắn, lẽ nào?"

Tán Siêu, anh đỡ đau hơn chưa?

Đỡ rồi, cảm ơn em.

Anh là người đỡ đạn cho em và giải thoát em trong biệt thự của Lý Tử Đàm phải không?

......(Biết không thể giấu được nữa nên gật nhẹ đầu.)

Tại sao anh giấu em? Tại sao anh lại đỡ đạn cho em.

Anh giấu em vì anh không muốn thấy em áy náy và buồn. Còn tại sao đỡ đạn cho em thì em tự suy nghĩ đi.

Sao anh biết em bị bắn ở đó mà cứu em.

Thật ra anh rất lo cho em nên anh đã theo dõi và bám theo em đến đó. Còn La Hùng thì bám theo anh để giải cứu cho cả anh và em sau khi anh bị trúng đạn còn em thì bất tỉnh.

Em, em xin lỗi. Em sẽ không hành động ngu ngốc như vậy nữa. Tất cả lỗi là do em.

Em đừng tự trách, vết thương của anh sẽ lành sớm thôi. Không sao đâu.

Anh đừng cấm em vào phòng anh nữa được không? Em muốn chăm sóc cho anh.

Được, có khi em chăm sóc cho anh thì anh lại mau hồi phục hơn. Em không được tự ý hành động nữa nhé.

Không, em hứa, là em hại anh, em sợ rồi. Em sẽ chăm sóc cho anh tới khi hồi phục rồi em xin phép đi Tây Bắc vài ngày xem Tiểu Phi có khi nào chạy về trên đó không?

Được rồi, em hứa là anh yên tâm rồi. Anh ngủ một chút nhé, anh mệt quá.

Tán Siêu cảm nhận 2 tay mình đang được nắm chặt rất ấm nên mỉm cười đi vào giấc ngủ say nơi có cảnh mộng đẹp của một chàng trai cõng thiếu niên đang bị thương thương trên lưng chạy khắp vòng nhà để làm chàng thiếu niên không buồn nữa. Tử Đằng thật lòng hối hận vì đã làm liên luỵ đến người anh lớn đáng kính suýt mất mạng nên anh ngồi lặng yên thật lâu ở mép giường, nắm chặt tay anh đến khi anh ngủ rất say rồi mới đi về phòng mình.

Trong nhà kho, Tử Đàm đang ngồi đăm chiêu trên bàn làm việc để quyết định có tăng thêm chuyến hàng đi đại lục theo yêu cầu của ông trùm bên đó hay không, hắn ra lệnh không tăng vì dạo này hắn không muốn mạo hiểm nữa rồi sai đám lính đi làm việc được giao. Thiếu Phi nằm bắt chéo chân trên giường đang lưu nhanh những file scan sổ sách buôn hàng xuyên lục địa tháng vừa rồi của Lý Tử Đàm mà cậu lén lút scan được tối qua. Cậu mỉm cười thầm cảm ơn cái tên cao thủ IT lúc trước ở kí túc xá cùng cậu đã dạy cho cậu tất cả thủ thuật tạo mục thư mật và lưu tệp mật trên smartphone hoặc onedrive, và cậu cũng cảm ơn chức năng scanner tuyệt vời của iphone nữa vì đã giúp cậu scan giấy tờ rất rõ, rất nhanh và lưu rất dễ. Bấm vào nút finished chưa kịp mừng thì tay cầm điện thoại bị chụp mạnh bất ngờ.

Bắt được em rồi nhé, em dám chơi game trên smartphone khi không có anh nhé.

Ơ, em chỉ chơi tí thôi mà, anh làm em hết hồn à.

Em chơi cái gì đâu? Mở ra anh coi.

Tay run run mở đại cái angry bird cho hắn coi. Hắn để ý thấy tay cậu rất run nên ngồi xuống giường ôm bụng kêu đau.

AAAAA, ....aaaaa, anh đau bụng quá.

Anh sao vậy? Đau lắm hả? Nằm xuống đây đi.

Em lại bàn làm việc của anh lấy dùm anh vỉ thuốc màu trắng đi.

Dạ, anh chờ em nhé, nằm yên nhé.

Thiếu Phi lao thật nhanh lại bàn làm việc của hắn tìm thuốc. Hắn vội bấm điện thoại mở tìm tất cả thư mục lưu hình ảnh, kiểm tra hết tất cả thư mục xem cậu có lưu thông tin gì không.

TỬ ĐÀM, EM TÌM KHÔNG THẤY.

EM TÌM TRONG HỘC TỦ XEM.

Hắn tìm, kiểm mãi nhưng smartphone chả có gì ngoài game và những tấm hình mà Thiếu Phi chụp lén lúc hắn ăn, lúc hắn ngủ, lúc hắn mặc áo. Hắn mỉm cười để lại chiếc smartphone xuống giường. Trong khi Thiếu Phi vừa run vừa cố tìm vỉ thuốc cho hắn "trời ơi, không biết mình có để lại dấu tích gì không nữa, không biết cách của mình có bị hắn tìm ra không nữa". Cậu tìm ra được vỉ thuốc màu trắng và cũng thấy được tấm hình 2 chàng thiếu niên cười tươi khoác vai nhau mà nhìn là biết Tử Đàm và Tử Đằng khi còn nhỏ. Lật mặt sau tấm hình thấy dòng chữ nhỏ nắn nót "Anh hai nhớ em".