Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 40

Thiếu Phi đặt con dao và chìa khoá xuống bàn máy tính, hắn hé mắt ra nhìn từng hành động của cậu. Thấy cậu chuẩn bị quay lại giường nên hắn vội nhắm mắt lại như cũ. Cậu nâng đầu hắn gối lên gối mềm, lấy dầu nóng xoa đều trong lòng bàn tay cho ấm lên rồi cậu mát xa xung quanh trán và thái dương của hắn cho đến khi mặt hắn trở nên hồng hào và ấm áp bình thường.

Nước, khát nước.

Anh chờ một chút nhé.

Cho hắn uống nước xong, cậu vừa lau miệng cho hắn thì liền bị hắn cầm tay nắm chặt.

Anh khoẻ hơn rồi, cảm ơn em.

Anh mới bị sao vậy? Sao sức khoẻ của anh yếu vậy?

Anh không biết, mỗi khi quá tức giận thì anh hay bị như vậy.

Anh thật là y như đứa trẻ lên ba vậy cứ làm em phải lo lắng, theo canh chừng mãi.

Hắn thấy cậu làu bàu thật đáng yêu nên kéo tay cậu đặt vào ngực mình ôm ngủ với nụ cười mãn nguyện vì hình như cậu cũng thích hắn nên không tận dụng thời cơ để giết hắn và chạy thoát thân.

Thiếu Phi chưa thèm ăn trưa mà liên lục bấm lưu lần lượt hết những tấm hình chụp những bánh heroin mà hắn mới nhập về và cả danh sách chủng loại và số lượng, hiếm hoi mới có dịp hắn đi ra ngoài xử lý công việc gấp mà không ở cạnh cậu nên cậu phải tranh thủ lưu hết vào thư mục mật. Vừa làm xong định ngồi dậy cắm sạc pin thì cánh tay cậu bị nắm rất chặt.

Á, đau, đau quá. Anh làm gì vậy?

Giúp mày thăng hoa chứ làm gì nữa.

Tôi đắc tội gì với anh mà anh muốn hại tôi?

Tại sao mày lại xuất hiện. Mày xuất hiện đã làm anh ấy thay đổi hoàn toàn, bỏ bê công việc, đối xử với tao không như trước nữa.

Thì anh thả tôi ra đi, tôi chạy mất để anh ấy không tìm được tôi nữa là được chứ gì.

Mày đã biết và nhìn thấy hết mọi việc ở đây rồi, thả mày ra để mày báo công an à? Anh ấy điên khi nhốt mày ở đây. Bây giờ anh sẽ giúp mày thăng hoa với hàng mà anh ấy bán nhé, hàng này mới và nguyên chất, đảm bảo mày sẽ phê.

Anh định làm gì? Xê tôi ra, Tử Đàm, cứu em với.

Mặc cậu giãy dụa, la hét kêu cứu, hắn đè bắp tay của cậu xuống tiêm hết ống tiêm mà hắn cầm trên tay. Cậu hoảng sợ hất hắn ra quát lên:

Cậu tiêm cái gì vào người tôi?

Thiếu Phi thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực đau như muốn vỡ tung không thở được. Cậu ngã vật ra giường cả người co giật liên hồi. Hoàng Thông cười vang sung sướng vứt ống tiêm bỏ đi ra ngoài.

Lý Tử Đàm cảm thấy có gì đó không đúng vì số hàng bị phát hiện chỉ vài kg đâu có nghiêm trọng cần anh đích thân đi xử lý và tại sao Hoàng Thông giành việc ở lại gác kho và cử 2 vệ sĩ khác đi với hắn, hắn lo lắng phóng xe điên cuồng quay về và lao vào nhà kho với tốc độ tên lửa. Hắn lao lại giường thì chết đứng khi thấy Thiếu Phi nằm trên giường co giật liên hồi, đang cố gắng thở. Hắn đưa bàn tay của mình vào miệng cho Thiếu Phi cắn rồi gào thét vệ sĩ gọi bác sĩ riêng của hắn tới. Vì thường hắn chi rất mạnh tay nên vị bác sĩ nghe gọi báo có vẻ tình hình nghiêm trọng là lập tức điều nguyên chiếc cứu thương chở đầy đủ mọi dụng cụ cấp cứu tới.

Bác sĩ nhanh chóng cấp cứu, truyền nước giải ngộ độc, làm mát và hạ huyết áp. Hắn nắm chặt tay Thiếu Phi liên tục khóc lóc cầu xin cậu đừng bỏ hắn. Cơ thể cậu đã dịu lại, thở bình thường, bác sĩ thông báo đã khống chế được sốc ngộ độc heroin, bảo hắn yên tâm vì cậu sẽ tỉnh lại sớm thôi.

Đến nửa đêm Thiếu Phi mệt mỏi mở mắt nhìn xung quanh, thấy hắn đang nắm tay mình khóc tức tưởi. Cậu cố gắng cất giọng gọi hắn:

Tử Đàm, anh về rồi. Em chết chưa vậy?

Thiếu Phi, em tỉnh rồi. Lỗi tại anh, tại anh bất cẩn, anh xin lỗi.

Tử Đàm, em mệt lắm, nhưng anh đừng khóc nữa được không? Anh khóc bao lâu rồi vậy, mắt anh sưng hết rồi.

Anh biết em mệt lắm, em ngủ nữa đi.

Hắn xoa đầu cậu cho cậu ngủ lại rồi hắn đứng lên cất tiếng gọi Hoàng Thông vào. Hoàng Thông đi vào có vẻ không sợ hãi gì vì hắn biết hậu quả của việc hắn làm. Hoàng Thông nhìn thẳng mắt sếp nói dứt khoát:

Anh muốn làm gì em cũng được. Nhưng anh sẽ bị huỷ hoại bởi chính cậu ta, em đã gửi hình bằng chứng cho anh rồi mà, anh đừng u mê nữa có được không?

Hắn chưa nói dứt câu thì con dao bấm quen thuộc mà hắn tặng sếp đã cắm phập vào cổ hắn khiến hắn ngã xuống chết tại chỗ. Thiếu Phi nghe tiếng động thì cố mở mắt nhìn, cậu thấy Tử Đàm lảo đảo ôm đầu cố nằm xuống giường bên cạnh cậu. Cậu đưa bàn tay yếu ớt của mình chạm vào tay hắn, tay hắn rất lạnh nên cậu cố nhổm người dậy tìm chăn ủ ấm cho hắn.

Đến gần giờ trưa hôm sau thì Thiếu Phi gần như khoẻ hẳn, cậu ngồi dậy tháo hết ống truyền ra khỏi tay mình. Nhìn qua hắn vẫn còn ngủ im lìm, cậu sờ mặt hắn thấy đã ấm hơn nên yên tâm định đi uống nước. Nhưng tay cậu bị nắm chặt bởi bàn tay hơi lạnh.

Thiếu Phi, em đã khoẻ chưa? Em còn mệt không?

Em khoẻ rồi, nhưng anh thì hình như bệnh rồi này, sắc mặt kém lắm.

Em có giận anh không? Có nghét anh không?

Có.

Anh phải làm sao đây?

Anh dừng ngay việc buôn bán hàng độc hại này đi. Thật sự nó rất kinh khủng, nó làm em rất đau, rất khó chịu.

Hắn không nói gì nữa, chỉ cố ngồi dậy đi lại bàn làm việc và cho gọi đám nhân viên vào. Cậu thấy họ bàn luận gì đó rất căng thẳng rồi đám nhân viên cho xe vào chất hết các gói hàng trên kệ, những thùng chất lỏng lên xe chở đi vội vã. Hắn dựa hẳn ra ghế cất tiếng gọi cậu: