Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 44

Đi chơi mà làm gì xị mặt vậy? Đi, đi nhanh lên, hôm nay em muốn chơi gì, ăn gì thì anh cũng chiều hết.

Anh nhìn em đi, anh cho em ăn mặc thấy gớm quá đi.

Nhìn dễ thương mà. Anh thấy dễ thương.

Hắn kéo cậu chạy vào khu trò chơi, cho cậu chơi đủ trò từ bowling, bắn súng, đánh bóng, đập ếch làm cậu thích thú cười vang không ngừng đến mỏi cả cơ hàm.

Em sao vậy? Sao xoa mặt hoài vậy? Chơi bị trúng đâu hả?

Em thấy đau 2 bên đây.

Đưa anh xem, bị đau răng hả?

Không, em cười nhiều quá nên mỏi thôi.

Hắn bật cười xoa đầu cậu. Hôm nay hắn rất vui, cười rất nhiều, thấy rất hạnh phúc khi nhìn cậu cười đùa vui vẻ. Thiếu Phi kéo tay hắn chạy tới chỗ mô hình xe motor

Anh, cho em đua xe đi, em thích cái xe này.

Bên này, nghiêng bên này. Coi chừng té, bên kia, bên kia kìa.

Anh thả ra đi để em tự chơi.

Em chơi té hoài, để anh phụ cho.

Ai cần, không thích chơi nữa. Muốn ăn kem.

Lý Tử Đàm kéo tay Thiếu Phi tới gian hàng kem nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Hỏi cậu ăn kem gì rồi đi mua mang lại một ly kem sầu riêng thơm lừng để trước mặt cậu còn phần mình là một ly kem dâu đỏ mọng. Thiếu Phi thích thú liên tục cho kem vào miệng cười hì hì. Tử Đàm xúc một muỗng kem định cho vào miệng thì bị giật cho luôn vào miệng của người đối diện, còn ly kem của mình thì bị tự tiện mang qua luôn để chơi trò "một muỗng kem sầu riêng, rồi một muỗng kem dâu, ôi yummy".

Thiếu Phi, trả ly kem cho anh, anh cũng muốn ăn mà.

Không, không cho anh ăn. Em ăn hết.

Vậy anh đi mua ly khác cho anh nhé.

Anh có mua thêm bao nhiêu ly thì em cũng sẽ ăn hết. Anh không được ăn.

Sao em bất công vậy? Cho anh ăn với.

Không được. Kem lạnh như vầy anh ăn vào cho bị đau bụng giống hôm trước hả?

Tử Đàm giật mình vì mình chẳng còn nhớ mình đã nói như vậy mà cậu ấy vẫn nhớ và lo cho hắn. Không được ăn nhưng hắn vẫn bật cười vui vẻ nhìn người đối diện xử hết 2 ly kem to đùng đoàng rồi lại kéo hắn chạy đi chơi tiếp.

Tử Đàm, chơi phóng tiêu đi. Em muốn lấy con hugo cưỡi đà điểu đó.

Thiếu Phi cầm nắm phi tiêu, phóng mãi, phóng mãi mà chẳng bể cái bong bóng nào hết thì xị mặt phùng mang trợn mắt. Hắn nóng ruột nên gỡ tay người bên cạnh lấy hết phi tiêu và bắt đầu phóng. Cứ mỗi phi tiêu hắn phóng ra là nghe tiếng "bụp" của bong bóng bể, hết phi tiêu trên tay cũng hết bong bóng trên bảng, hắn gọi ông chủ gian hàng:

Ông chủ, hết bong bóng rồi.

Cậu ngưng phóng được không? Số bóng cậu làm bể đủ để cậu chọn vật giá trị nhất của chỗ tôi rồi đó.

Ông lấy con hugo đó cho cậu ấy đi.

Thật hả? Chỉ con hugo nhỏ này thôi hả?

Quan sát thấy nhiều người đứng phía sau nhìn hắn và Thiếu Phi chỉ trỏ trầm trồ thì hắn vội vàng đè nón của Thiếu Phi xuống rồi kéo cậu ta đi thiệt nhanh.

Áaaaaaa.... em không thấy đường, anh kéo em đi đâu vậy?

Đi, anh dẫn em đi chơi chỗ khác vui hơn.

Thiếu Phi vùng vằng để tranh thủ kéo cái nón lên một chút cho thấy đường đi, vừa thấy được trở lại thì đập vào mắt cậu là Trà sữa trân châu nên cậu kéo luôn hắn vào trong ngồi chễm chệ tuyên bố cậu muốn trà sữa hương sầu riêng ly to.

Hắn đi một lúc thì mang về ly hương sầu riêng để trước mặt cậu, còn trước mặt hắn là ly trà sữa hương dâu. Hắn mỉm cười thích thú đưa ly lên miệng hút thì một cánh tay quen thuộc giật lấy mang qua bên kia chơi trò "một ngụm dâu, một ngụm sầu riêng, ôi yummy". Hắn thật sự xị mặt phản đối:

Thiếu Phi, trả cho anh. Anh rất thích trà sữa và anh khát nước nữa.

Không, không cho. Anh dám đụng vô 2 ly này là em sẽ đi về liền.

Em quá đáng lắm. Không cho thì thôi, anh không dám đụng vô đâu.

Thiếu Phi không đôi co mà đi lại phía hắn lục lọi túi của hắn.

Nhột, em muốn tìm gì thì anh đưa cho.

Ngồi im đi, được rồi nè.

Thiếu Phi lấy ví của hắn, mở ra lấy 1 tờ tiền và bất ngờ thấy hình của mình đang cười đứng ở hồ bơi hôm trước trong ví của hắn. Cũng chẳng biết hắn chụp lén từ khi nào nữa, nhưng cứ mặc kệ nhét trả lại ví cho hắn rồi cậu đi một lát mang về ly trà sữa hương dâu khác để trước mặt hắn.

Em cho anh ly này hả? Anh uống được hả?

Được, anh uống đi, hương dâu mà anh thích đó.

Hắn uống liền một ngụm thì giật mình phát hiện ly trà sữa ngọt vừa và không có đá, cũng không ướp lạnh. Thì ra là cậu lo cho hắn, hắn rất xúc động vừa định ngước lên nói cảm ơn cậu thì hắn giật mình khi có một người đàn ông trung niên bất ngờ khoác vai hắn siết nhẹ và di chuyển bàn tay xuống vòm ngực của hắn sờ soạng. Hắn hất tay ông ta ra rồi bắt đầu run rẩy, lắc lắc đầu nước mắt rơi lã chã.

Tử Đàm, anh sao vậy? Em chỉ mua một ly trà sữa cho anh thôi mà, có cần xúc động vậy hôn?

.....(im lặng, vẫn run rẩy, nước mắt rơi nhiều hơn)

Thiếu Phi thấy đông người xung quanh và hắn không ổn nên cậu kéo hắn đứng lên đi nhanh ra góc khuất sau thang máy đẩy hắn đứng dựa vào tường.

Tử Đàm, anh bị làm sao vậy? Anh lại bị đau bụng hả?

......(im lặng, run rẩy và bắt đầu bật khóc)

Anh nói gì đi, đừng khóc nữa mà. Bị đau ở đâu?

Thiếu Phi, đau, đau lắm. Ông ấy làm anh đau lắm, anh không thể dừng được vì ông ấy sẽ bắt em trai của anh thay thế.

Như thế nào, anh nói cho em nghe đi. Ông ấy đã làm gì anh?

Lý Tử Đàm nhăn nhó xoa đầu liên tục vì hình ảnh kinh hoàng ấy cứ liên tục ùa về.