Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 45

(Lý Tử Đàm mặc vội quần áo để đi cho kịp vì sáng nay hắn dậy muộn, đang gài nút áo thì bị một bàn tay vịn lại rồi lột áo hắn ra kéo ngã lại giường. Hắn cố chống trả để thoát khỏi người đang đè hắn trên giường.

Thả tôi ra, tôi phải đi xử lý lô hàng sắp về đến gấp nếu không sẽ bị phát hiện.

Con không cần đi, chỉ cần phục vụ ba là được, ba sai Hoàng Thông đi rồi.

Không, ông tha cho tôi đi có được không? Làm ơn đi mà.

Được, con muốn tha cho con thì được, con đi đi, để ba kêu Tử Đằng về phục vụ ba là được rồi.

Đừng mà, ông đừng có mà đụng vào Tử Đằng. Ông muốn làm gì tôi thì làm đi, giết tôi luôn cũng được.

Ba chưa chán con thì sao giết con được. Con tưởng ba không biết con muốn tự tử hả? Ba không cản vì sẽ có Tử Đằng thay thế cho con.

Ông là ác quỷ, tại sao ông lại sinh tôi và Tử Đằng ra đời?

Sinh con ra không phải để phục vụ cho cha mẹ sao?

Ông không thấy cắn rứt lương tâm chút nào sao? Vì thấy hết những việc ông làm mà mẹ của Tử Đằng đã cắt cổ tự tử làm em ấy như điên loạn một thời gian. Ông không áy náy chút nào sao?

Cả đời ta không có khái niệm cắn rứt hay áy náy. Nằm im đi, làm ta mất hứng thì ta sẽ đợi gọi Tử Đằng về.

Lý Tử Đàm cắn răng cố nuốt nước mắt để ông ta muốn làm gì thì làm. Hành hạ hắn suốt gần 1 tiếng đồng hồ thì ông ta mệt phờ ngã ra giường ngủ vùi. Hắn đau đớn cố đi vào nhà tắm xả nước cho trôi đi hết sự cay đắng và máu rồi hắn thay đồ đi làm như để trốn chạy.

Chiều tối đi làm về hắn thấy rất mệt, cả người đau nhức, trán nóng hừng hực. Hắn cố gắng đi vào phòng em trai định xin em thuốc hạ sốt. Vừa vào tới phòng thấy Tử Đằng nằm gục trên bàn, còn người cha ác quỷ thì đang ngồi uống rượu kế bên. Hắn lao tới tóm cổ áo ông ta hét lên:

Tại sao ông lại ngồi đây uống rượu? Ông đã làm gì Tử Đằng, sao nó nằm gục ở đó hả?

Chưa, ba chưa làm gì hết, nhưng uống hết chai này thì ba sẽ làm. Con đi ra ngoài đi, đóng cửa lại dùm luôn.

Ông dám, ông dám đụng vào nó?

Không có gì mà Lý Khải này không dám hết. Nếu muốn coi thì cứ đứng đó chờ coi.

Ông hành hạ tôi chưa đủ sao mà giờ còn tính đụng tới nó. Ông đã hứa với tôi là sẽ không đụng tới nó mà?

Hứa là khi còn đam mê con kìa, giờ ba chán con rồi. Tử Đằng lại càng ngày càng đẹp trai làm ba có hứng thú hơn. Nên con nghe lời đi du học đi, để Tử Đằng thay thế con phục vụ ba và buông hàng trắng.

Ông dám, ông dám huỷ hoại đời nó thì tôi sẽ giết ông. Ông là ác quỷ.

Lý Khải hất tay Tử Đàm ra lao tới Tử Đằng định cởi áo. Lý Tử Đàm mất hết bình tĩnh rút dao trong túi phóng ngay vào cổ ông ta ngã xuống sàn chết tại chỗ. Tử Đàm thấy đầu óc quay cuồng rồi ngã xuống ngất xỉu.

Khi tỉnh lại trên giường thì hắn nghe Hoàng Thông kể lại là hắn đã ngủ 2 ngày 2 đêm, Hoàng Thông nói với hắn là đã xử lý mọi chuyện êm xuôi kêu hắn đừng sợ. Nhưng sau đó hắn hay tin em trai mình tự thiêu và vụ án giết người, buông hàng trắng khép lại. Hắn hoảng loạn, hắn sợ hãi nên bấu víu vào Hoàng Thông, hắn càng lúc càng đi quá xa và không biết làm thế nào để dừng lại.)

Thiếu Phi, là ông ta ép anh, anh không có hại Tử Đằng. Anh không biết làm sao để dừng lại.

Thiếu Phi ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Từ Đàm, vuốt lưng, vuốt tóc cố làm cho hắn bình tĩnh lại.

Tử Đàm, bình tĩnh, bình tĩnh nhé. Không khóc nữa, không sợ nữa.

Mất cả gần nửa tiếng làm đủ mọi cách thì hắn mới bình tĩnh lại nắm tay cậu nói cảm ơn và xin lỗi. Hắn muốn buông bỏ hết mọi thứ đi thật xa cùng cậu, hắn có thể vì cậu mà làm tất cả mọi thứ vì chỉ có ở bên cậu hắn mới thấy mình là con người và khát khao được hạnh phúc.

Anh dẫn em đi ăn nhé, em muốn ăn gì?

Em muốn ăn món Hàn Quốc.

Hắn dẫn cậu xuống khu ẩm thực Hàn Quốc, kêu thức ăn mà cậu thích xong thì ngồi thừ nhìn cậu ăn. Thiếu Phi thấy mặt hắn rất mệt và rất buồn nên cậu tay cầm muỗng, tay cầm nĩa giơ lên hai bên đầu, lè lưỡi, trợn mắt hù doạ hắn làm hắn thoáng chút giật mình rồi lại bật cười xoa đầu cậu.

Thiếu Phi, không nghịch nữa, em ăn đi.

Cười lên như vậy phải dễ thương hôn, dẫn em đi chơi mà xị mặt suốt như vậy hả?

Anh xin lỗi, anh sai rồi. Anh sẽ không như vậy nữa, em ăn đi, anh cũng ăn cho em vui nhé.

Nhìn hắn lè lưỡi, trợn mắt hù lại cậu rồi cắm cúi ăn làm cậu phá lên cười thích thú."

Thiếu Phi nước mắt đầm đìa ướt gối bật cười trong vô thức rồi giật mình ngồi bật dậy. Mạc Hàn lo lắng mở đèn lên, thấy cậu mặt mũi tèm lem vì khóc thì ôm chặt lấy cậu, vuốt lưng cậu.

Mạc Hàn, anh Tử Đàm rất đáng thương, rất tội nghiệp.

Tiểu Phi, không khóc nữa. Ngày mai huynh đưa đệ đi nhìn anh ấy lần cuối trước khi hoả thiêu nhé.