Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 60

Tử Đàm nghe Học Phàm than đau thì không dám động đậy nữa mà nằm im nhìn khuôn mặt trắng trẻo thư sinh của người đối diện hồi lâu rồi cũng ngủ quên vì mệt. Đến nửa đêm vì quá lạnh nên Tử Đàm trườn người rúc vào lòng của Ma sư để tìm hơi ấm. Học Phàm vươn tay kéo cả người Tử Đàm ôm chặt để sưởi ấm cho anh.

Trong phòng của Ma Tôn, Hoàng Thiếu Phi nước mắt rơi lã chã sờ sờ mặt Mạc Hàn mà thấy tim mình đau nhói, có rất nhiều người như Tử Đàm, Tử Đằng, lớp trưởng Hoàng thương cậu luôn hy sinh vì cậu và cậu cũng thương họ lắm , nhưng người cậu thương nhất và quan tâm nhất thì đã bao lần suýt mất mạng vì cậu và giờ đang hôn mê nằm đây làm cậu rất lo lắng. Sau khi xoa bóp chân tay cho Ma Tôn thì cậu gục xuống người Ma Tôn ngủ quên luôn. Mạc Hàn tỉnh lại thấy khát nước định cố gắng ngồi dậy rót nước uống nhưng thấy có gì đó đang đè ở bụng mình thì nhanh chóng lật lên xem.

Tiểu Phi, sao đệ lại ngủ ngồi như vầy, nào, nằm xuống ngủ cho thoải mái nào.

Ư... ư....ưm....ưm... ưa... ưa...

Tiểu Phi, đệ sao vậy? Đệ không nói được hả?

Ư... ư....ưm....ưm... ưa... ưa...

Mạc Hàn đưa tay vận công cố chữa lành vết thương ở lưỡi cho Thiếu Phi

Ư... ư....ưm....ưm... ưa... ưa...

Đệ ngồi im đi, để huynh chữa vết thương cho đệ.

AAAA... Mạc Hàn, đừng mà, huynh mới tỉnh lại đó, đừng cố vận công nữa. Đừng lo cho đệ.

Tiểu Phi, không sao rồi, đệ nói lại được rồi.

Mạc Hàn, huynh là kẻ xấu xa. Đệ ghét huynh. Sao lúc nào huynh cũng tự ý bất chấp tính mạng của mình vì đệ? Đã bao nhiêu lần rồi hả? Huynh có hỏi ý kiến của đệ chưa hả? Đệ ghét huynh. Huynh đưa đệ về nhà của đệ đi, huynh cứ ở đây đi. Chúng ta đừng gặp nhau nữa.

Tiểu Phi, đệ bình tĩnh, bình tĩnh nhé. Không khóc, không kích động nữa.

Nếu huynh bị làm sao thì đệ phải sống thế nào? Đệ không muốn đâu.

Tiểu Phi, bình tĩnh. Hít thở sâu vào. Huynh xin lỗi, huynh xin lỗi.

Huynh thấy trong người thế nào, có khó chịu ở đâu không? Đệ đi gọi Ma y tới kiểm tra cho huynh nhé.

Tiểu Phi, đệ đừng đi. Huynh không sao đâu, huynh thấy khoẻ rồi.

Thật không? huynh cười lên cho đệ xem.

Thật mà, đệ không giận dữ nữa nhé.

Nhưng đệ sợ lắm, đệ sợ huynh bị thương, đệ sợ huynh chết.

Tiểu Phi, nhưng huynh không sao rồi mà, huynh đã khoẻ rồi. Không sợ nữa nhé. À, đệ muốn về lại nhà, đệ không muốn gặp lại huynh nữa đúng không? Về nhà cũng tốt, vì chắc sẽ an toàn hơn ở đây. Để huynh nhờ Phượng Hoàng tìm cách giúp nhé.

Không, đệ không muốn. Đệ muốn ở bên cạnh huynh. Tại lúc nãy đệ kích động quá nên hồ đồ. Huynh đừng hòng mà đuổi đệ đi. Đệ không đi đâu.

Đệ thật là, không đi thì không đi. Sao huynh đuổi đệ đi được,

Huynh định đi đâu vậy? huynh nói không đuổi đệ mà, huynh định đi tìm Phượng Hoàng để đưa đệ về nhà phải không?

Tiểu Phi, không có. Huynh khát nước, huynh định lại bàn rót nước. Đệ bấu huynh đau quá nè.

Aaaaa.... hì hì, hì hì, hè hè, đệ xin lỗi. Tại đệ tưởng....., để đệ rót nước cho huynh.

Tiểu Phi, vết thương ở cổ đệ có đau lắm không? Ngồi xuống để huynh trị thương cho đệ.

Không được động đậy, huynh uống nước đi. Không được vận công, huynh mới tỉnh lại đó. Đệ không có đau mà.

Sáng sớm hôm sau, Thiếu Phi theo Ma Tôn đi kiểm tra rào chắn phòng vệ xong liền bị Tử Đằng kéo ra vườn hoa.

Whoa, whoa, mùi thịt nướng thơm quá đi.

Hôm nay Ma sư và anh Tử Đàm chuẩn bị tiệc BBQ khao mọi người nè, thưởng cho Ma Tôn và Ma sư đã khoẻ trở lại, và cho anh Tán Siêu, Thiết Lỗi đã làm xong rào phòng vệ.

Thiết Lỗi hân hoan hít hà mùi thịt nướng thơm lừng, Thiếu Phi giúp thoa thêm mỡ hành lên những que thịt. Ma Tôn bước tới hỏi vị Ma sư mặt mày lấm lem lọ nghẹ đang lật những xiên thịt nướng thơm lừng:

Học Phàm, BBQ là con gì vậy? Cậu đang nướng con BBQ hả?

Tử Đàm nói BBQ là tiệc nướng đó. Đây, mấy xiên này tôi nướng xong rồi, Ma Tôn, ngài mang lại cùng ăn với Thiếu Phi đi. Tôi thấy hình như Thiếu Phi không được khoẻ cho lắm, nãy giờ mặt cậu ấy cứ nhăn nhó loạng choạng đứng không vững mấy lần rồi đó.

Tiểu Phi, đệ không sao chứ? Đệ xém té luôn nè, ngồi xuống đây nào.

Mạc Hàn, đệ không sao. Tự nhiên đệ thấy chóng mặt, hơi khó chịu chút thôi.

Tiểu Phi, huynh có lấy mấy que thịt nướng cho đệ nè, đệ ăn đi.

Huynh ăn đi, đệ không ăn đâu. Đệ chóng mặt, đệ thấy đau bụng, khó thở nữa, đệ thấy khó chịu lắm.

Ma Tôn phát hoảng vì đến thịt nướng mà không ăn thì chắc chắn đệ đệ bệnh nặng lắm rồi vì Thiếu Phi là người rất tham ăn nhất là thịt nướng. Ma Tôn cầm tay đệ đệ bắt mạch nhưng mạch tượng rất loạn, anh nhanh chóng hét mọi người gọi Ma y rồi cõng đệ đệ về phòng.

Ma y, thế nào rồi?

Bẩm Ma Tôn, mạch tượng của cậu ấy rất loạn và xấu, nội tạng của cậu ấy đang bị chất độc phá huỷ.

Chất độc? Đệ ấy bị trúng độc?

Dạ, đúng là trúng độc, nhưng độc này rất lạ. Tại hạ vẫn chưa biết được chất độc gì.

Không phải ông là Ma y giỏi nhất của Ma tộc sao? Ông mau chóng tìm cách chữa khỏi cho đệ ấy ngay.

Bẩm Ma Tôn, xin thứ lỗi, xin cho tại hạ thời gian tìm ra loại chất độc và cách trị cho cậu ấy.

Làm đi, bằng bất kể cách gì, chỉ cần có thể trị khỏi cho đệ ấy thì ông sẽ được trọng thưởng. Nếu không thì ông không cần làm Ma y tổng quản nữa.

Buổi tiệc BBQ ăn mừng bỗng chốc ảm đạm, chẳng ai còn tâm trạng gì ăn uống nữa mà kéo vào hết trong phòng Ma Tôn đứng lặng yên nhìn Thiếu Phi nằm im lìm trên giường.

Aaaaa....aaaa...ư....ư... đau đầu quá.

Tiểu Phi, đệ tỉnh rồi, đệ khó chịu lắm phải không?

Đau quá, đau quá, hừ.... hừ.... grừ.... grừ.....

Tiểu Phi, bình tĩnh, bình tĩnh nhé.

Grừ.... grừ....

Học Phàm, đừng động vào đệ ấy, cứ để đệ ấy cắn. Tiểu Phi, huynh ở đây, huynh ở đây mà. Đệ bình tĩnh nhé.

Ma Tôn, nhưng.... nhưng.....