Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 66

Sau khi cùng Thiết Lỗi làm xong rào phòng vệ trước Điện Ma cung thì Hàn Băng Mạc vội vàng quay về để đưa Thiếu Phi rời đi. Xa xa anh thấy mọi người đang vây quanh bịn rịn, ôm ấp, dặn dò Thiếu Phi đủ thứ chuyện. Ai ai cũng bịn rịn, nước mắt ngắn dài, chỉ riêng cậu là tỉnh bơ mắt rảo hoảnh, cười cười nói lời từ biệt.

Tiểu Phi, chúng ta đi thôi. Mọi người bảo trọng và hãy giúp đỡ Thiết Lỗi.

Mạc Hàn, Thiếu Phi, bảo trọng, thượng lộ bình an.

Thúc thúc, khi nào Thiếu Phi lấy lại được kí ức thì nhớ quay về nhé.

.......

Đi, đi mãi, đã đi qua vài con đồi, con suối. Bỗng dưng Hoàng Thiếu Phi ngồi bệt xuống tản đá nhỏ, dựa gốc cây không chịu đi nữa. Mạc Hàn lo lắng ngồi xuống lau mồ hôi cho đệ đệ hỏi han:

Tiểu Phi, sao đệ không đi nữa? Đệ sao vậy?

Tiểu Ca, ta mệt, ta mỏi chân lắm. Không đi nổi nữa đâu.

Tiểu Phi, đường còn khá xa đó. Nào, để huynh cõng đệ.

Ôm cổ, nằm dài trên tấm lưng vừa rộng vừa ấm rất thoải mái, nhưng cũng rất đỗi quen thuộc. Những hình ảnh về người thanh niên tóc ngắn nằm dài trên lưng của người thanh niên tóc dài nghêu ngao hát băng qua dãy núi, suối, đồi. Rồi hình ảnh người thanh niên tóc ngắn ngồi trên lưng của người tóc dài đi dọc con bờ nhỏ quanh ruộng bậc thang, tay dắt theo 2 chú dê nhỏ say xưa gặm cỏ cứ hiện lên đầu cậu làm cậu ôm đầu hét lên.

Tiểu Phi, đệ sao vậy?

Ta, ta nhớ ra vài thứ. Hình như trước kia có ai đó rất thường hay cõng ta, ai đó tóc cũng dài giống như Tiểu Ca vậy đó.

Tiểu Phi, đệ bình tĩnh nhé, không cần cố gắng quá, không cần ép mình quá. Từ từ nhớ cũng được, không vội.

Tiểu Ca sao vậy? Sao không đi nữa?

À, huynh chỉ đang suy nghĩ định hướng đường đi thôi. Nào, chúng ta đi tiếp, nếu đệ mệt thì nhắm mắt lại ngủ nhé.

Mạc Hàn nói dối việc anh dừng lại cố vận khí đè cơn khó chịu chóng mặt vì mất quá nhiều máu cho rào phòng vệ xuống để có thể tiếp tục cõng Thiếu Phi đi tiếp. Đi mãi, đi mãi, Thiếu Phi thì ngủ mãi, ngủ mãi rồi cũng giật mình thức dậy.

Tiểu Ca, ta đói, ta khát nữa.

Mạc Hàn đặt Thiếu Phi ngồi lên tảng đá to, lấy túi thức ăn và nước mà Tử Đàm đã chuẩn bị mở ra cho Thiếu Phi ăn. Anh cầm cái đùi vịt thơm lừng đưa vào miệng người bên cạnh. Thiếu Phi bỗng nhìn chằm chằm vào cái đùi vịt rồi sụt sịt.

Tiểu Phi, sao vậy?

Ta, ta nghĩ ta nhớ ra vài thứ. Hình như có người thường hay đút đùi vịt cho ta ăn. Không biết sao khi nhìn thấy nó thì ta lại thấy buồn muốn khóc.

Anh ấy là Lý Tử Đàm, anh ấy rất thương yêu đệ và đệ cũng rất thương và luôn muốn bảo vệ cho anh ấy.

Tử Đàm, Tử Đàm, ta, ta không nhớ ra.

Là đùi vịt ca ca của đệ á.

A, thì ra là đùi vịt ca ca. Nào, Tiểu Ca, huynh ăn chút đi nào. Ta đút cho huynh nhé, nước nữa nè, huynh uống chút đi.

Ăn uống xong xuôi, Mạc Hàn vừa lau xong miệng, tay cho Thiếu Phi, vừa định cõng đệ đệ đi tiếp thì bị Thiếu Phi tóm lấy kéo nằm xuống chân cậu xong phán một câu chắc nịch:

Khoan đi tiếp đã, huynh nằm xuống đây nhắm mắt lại ngủ một chút thôi. Ngủ một chút cho khoẻ lại rồi mới đi tiếp, nhìn mặt huynh xanh xao lắm rồi.

Định bảo không cần nhưng Thiếu Phi cứ vuốt tóc, xoa đầu lại rất mệt nên Mạc Hàn nhanh chóng ngủ rất say. Thiếu Phi cứ mãi vuốt tóc, mãi ngắm nhìn người nằm dưới chân mình vì cảm giác rất thân quen mà không để ý gì xung quanh, đến khi nghe âm thanh gầm gừ sát bên tai vừa kịp ngước lên nhìn đã thấy một con sói đen mắt đỏ lòm hung dữ đang lao nhanh ngay trước mắt mình. Cậu nhắm mắt lại chờ đợi cái chết nhưng không thấy đau mà chỉ nghe âm thanh hoảng loạn của con sói chạy đi xa. Mở mắt ra thấy Tiểu Ca đang đứng ngay trước mặt và đang tung cước vào một con sói khác bay ra xa.

Cái hình ảnh này rất rất là quen, hiện ra rất rõ trong đầu cậu, không hề chớp nhoáng nữa. Cậu chụp lấy tay người trước mặt thật nhanh.

Tiểu Ca, huynh không sao chứ? Chân huynh có đau không?

Không, huynh không sao. Đệ đã rất hoảng sợ phải không?

Huynh cũng đã từng nhiều lần đá bay những con sói hung tợn để cứu ta phải không?

Mạc Hàn không nói gì nữa, chỉ mỉm cười rồi kéo tay Thiếu Phi cõng trên lưng tiếp tục lên đường.

Đi mãi cuối cùng Mạc Hàn cũng dừng lại trước một căn nhà hoang nhỏ có mặt đối diện với dãy ruộng khoai và củ cải còn lưng thì quay vào dãy núi nhỏ. Mạc Hàn để Thiếu Phi đứng xuống còn mình thì đi dọn sạch sẽ chỗ ngủ rồi đẩy đệ đệ vào trong nhà.

Tiểu Phi, chúng ta sẽ sống ở đây. Tạm thời tối nay cứ ngủ như vầy đi, huynh mệt quá. Sáng mai huynh sẽ sửa lại nhà cửa và mọi thứ nhé.

Tiểu Ca, ta buồn ngủ, ta biết huynh cũng rất mệt. Chúng ta ngủ sớm nha.

Nửa đêm Hắc Nhiễm, Bạch Lân và Kỳ Hầu- Tam quái thổ phỉ nổi tiếng của vùng Ma biên vừa đi cướp trong thôn về đến nhà hoang. Rất mệt muốn ngã lăn ra ngủ nhưng Hắc Nhiễm cảm thấy có gì đó sai sai trong nhà, hắn nhìn qua khe thì thấy hai kẻ lạ mặt đang ngủ say như chết trên giường. Hắn kéo đồng bọn nép sang một bên rù rì rồi cùng nhau vận công định phóng Hoả Diệm giết chết hai kẻ lạ mặt trong nhà. Hoả Diệm vừa xuất ra khỏi tay đã bị thổi tắt bởi một luồng gió lạnh như băng và một bóng người xuất hiện sừng sững trước mặt chúng.

Hàn Băng Mạc, là Ma tôn Hàn Băng Mạc?

Đúng, ta là Hàn Băng Mạc. Nhưng hiện tại ta không còn là Ma tôn của Ma tộc nữa.Các ngươi là ai?

Bọn tôi là Hắc Nhiễm, Bạch Lân và Kỳ Hầu.

Các người biết dùng Hoả Diệm, là đồng bọn của Miểu Dịch?

Đúng, bọn tôi từng là Tam quái thống soái trong doanh của Miểu Dịch, nhưng do chúng tôi chủ trương quy hàng Ma tôn Hàn Băng Mạc nên bị Kỳ Ưng hãm hại trục xuất.

Nếu hiện tại các ngươi không còn làm điều ác cùng Miểu Dịch nữa thì ta cũng sẽ không làm khó các ngươi. Các ngươi đi đi.

Hàn Băng Mạc, xin người hãy thu nhận chúng tôi làm đồ đệ. Chúng tôi luôn ngưỡng mộ người, muốn đi theo người.