Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 67

Không được, ta chưa từng nhận đồ đệ. Với lại ta phiêu bạt đến đây là để chữa bệnh cho đệ đệ của ta, ta không muốn vướng bận gì hết.

Hàn Băng Mạc, chúng tôi xin người, xin hãy thu nhận chúng tôi. Chúng tôi cũng muốn sống có ích và muốn đi theo người.

Ta nói không được là không được.

Nếu người không đồng ý thì chúng tôi sẽ quỳ mãi ở đây.

TIỂU CA, TIỂU CA.

Ta phải vào trong, đệ đệ của ta bị giật mình. Các ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ, khi nào đổi ý thì rời đi. Nhưng ta cấm làm ồn phá giấc ngủ của đệ ấy.

Mạc Hàn đi nhanh vào trong nhà xoa xoa đầu cho đệ đệ ngủ tiếp trong khi Tam quái nhìn nhau đưa ngón tay lên miệng suỵt suỵt rồi tiếp tục quỳ. Đánh một giấc đến sáng thấy người rất khoẻ, rất sảng khoái, Thiếu Phi ngồi dậy nhìn người bên cạnh còn đang dụi dụi mắt.

Tiểu ca, sáng rồi. Huynh thấy khoẻ hơn chút nào không?

Huynh khoẻ rồi. Hôm nay huynh sẽ sửa lại nhà cửa để chúng ta sống ở đây nhé.

Khoan đã, huynh cứ nằm thêm tí nữa đi. Để ta đi ra trước nhà xem cần sửa như thế nào rồi ta sẽ bàn với huynh để sửa nhé.

Thiếu Phi lò dò đi ra trước nhà rồi hét lên thất thanh khi thấy 3 kẻ hình thù kị dị quỳ trước cửa nhà. Nghe tiếng hét hoảng loạn của Thiếu Phi, Mạc Hàn lao ra như bay ôm lấy đệ đệ:

Tiểu Phi, có chuyện gì vậy?

Có... có... có 3 con quái vật trước nhà kìa, ta sợ lắm.

Là.... là.... là... chúng tôi mà. Sư phụ, xin thu nhận chúng tôi đi.

Lại là các ngươi nữa. Sao vẫn chưa đi?

Nếu người không thu nhận chúng tôi thì chúng tôi sẽ quỳ mãi ở đây.

Ta.... ta.... ta... các ngươi thật là. Thôi đứng lên đi. Nhưng làm đồ đệ của ta thì không được làm việc xấu nữa.

Dạ, đội ơn sư phụ đã thu nhận. Xin tuân lệnh sư phụ.

Hiện tại các ngươi đang làm gì?

Dạ, chúng con làm thổ phỉ ạ.

Từ nay không được làm thổ phỉ nữa, không được trộm cướp của người khác nữa.

Dạ, sư phụ. Xin tuân lệnh. Nhưng không làm thổ phỉ thì phải làm gì để có cái ăn vậy sư phụ.

Ta.... ta.... ta cũng không biết nữa. Tiểu Phi, đệ nghĩ giúp ta xem.

Cho đệ thời gian suy nghĩ đi, để đệ suy nghĩ xem việc gì sẽ hợp với 3 tên quái dị này. Bây giờ cùng nhau sửa sang lại nhà cửa đi.

Thế là Hoàng Thiếu Phi chỉ đạo mọi người sửa sang lại nhà cửa, vườn rau, làm chuồng gà, chuồng dê. Mạc Hàn và Tam quái trèo lên, phóng xuống, đục, đục, đóng, đóng cuối cùng cũng xong và nhận được cái gật đầu tâm đắc từ người ra lệnh. Mạc Hàn đi một vòng nhìn ngắm lại thành quả thì giật mình vì mọi thứ đều giống hệt với căn nhà nhỏ ở Bát Xát mà khi trước anh cùng Thiếu Phi sống ở đó mặc dù Thiếu Phi không nhớ gì chuyện cũ. Thiếu Phi tình nguyện vào bếp nấu vài món để cho mọi người no bụng.

Thẫn thờ cầm cái đùi vịt thơm phức mình mới vừa nấu xong, Tử Đàm quệt nước mắt "Thiếu Phi, em đang ở đâu? Em có khoẻ không? có lấy lại được kí ức và nhận thức chưa? Anh lo cho em lắm".

Nước mắt của anh rơi ướt hết cái đùi vịt rồi kìa.

Ờ, Học Phàm, anh không đi Vong Xuyên cùng Thiết Lỗi hả?

Không, Thiết Lỗi rất giỏi và thông minh nên không cần tôi theo sát nhiều đâu. Anh đang nhớ và lo cho Hoàng Thiếu Phi hả?

Đúng rồi, tôi rất lo cho em ấy, nhưng chắc lo là thừa thôi vì đã có Mạc Hàn bên cạnh Thiếu Phi rồi.

Tôi ăn được không? Tôi muốn ăn.

Đương nhiên rồi, thật ra tôi xuống bếp làm món này là cho anh ăn đấy. Nhưng khoan đã, chờ tôi tách thịt và da ra cái đã.

Tử Đàm tỉ mỉ tách xương và da ra, nhưng vì muốn chọc ghẹo Ma sư nên anh lén nhét trái ớt chín đỏ mọng vào giữa miếng thịt để sẵn kiểm tra luôn độ ăn cay của vị Ma sư trẻ.

Ưm... ưm.... ngon quá, ngon quá. Anh làm món này ngon lắm đó.

Học Phàm ăn háo hức miếng thịt thơm ngon và khen lấy khen để nhưng đến lúc nhai xong chuẩn bị nuốt thì mặt mày nhăn nhó ôm ngực, ôm cổ cố thở. Mặt của Học Phàm vốn rất trắng trẻo thư sinh thì giờ đây lại đỏ rực như tôm mới vừa được luộc chín.

Học Phàm, anh sao vậy? uống nước, uống nước đi.

Tôi, tôi khó chịu quá, người của tôi nóng quá.

Chỉ có trái ớt thôi mà, sao anh lại trở thành như vậy? Tôi phải làm sao đây?

Tử Đàm, tôi chết mất thôi. Tôi không thở được.

Tử Đàm đang hoảng sợ tột độ không biết phải nên làm gì thì Học Phàm vội vàng gỡ tay anh ra chạy thật nhanh lao người xuống giếng tụ hồn. Tử Đàm lo lắng quá nên cũng lao xuống theo.

Học Phàm, anh sao rồi? Anh đã thở được chưa? Tôi sợ lắm, anh đừng bị làm sao.

Tử Đàm, đừng sợ. Tôi sẽ không sao, nước của giếng tụ hồn sẽ làm cơ thể tôi dịu lại. Không sao đâu, nhưng tôi thấy mệt lắm, anh cho tôi dựa một chút nha.

Tử Đàm ôm chặt người Học Phàm và cũng phát hiện ra người ấy rất đặc biệt với mình.

Tử Đàm, anh bỏ cái gì vào thức ăn vậy? Sao tôi lại bị khó chịu như vậy?

Tôi chỉ bỏ trái ớt thôi, tôi chỉ kiểm tra độ ăn cay của anh, nào ngờ là như vậy. Tôi xin lỗi.

Tôi không biết cái anh nói là cái gì, nhưng tôi không trách anh vì tôi biết anh sẽ không bao giờ hại tôi. Tôi mệt quá, tôi ngủ một chút nhé.

Cuối cùng thì Học Phàm cũng biết trái ớt chín mà Tử Đàm nói là trái Hoả kỳ lân trong vườn hoa ma- là loại đại kị với những người có chân thân Hàn băng như Học Phàm và Hàn Băng Mạc. Tử Đàm sau khi biết chuyện và trải qua 2 ngày 2 đêm chăm bệnh cho Học Phàm thì cũng rút ra được bài học nhớ đời. Nhưng cũng chính cái trái đại kị đó đã giúp cả hai nhận ra tình cảm dành cho nhau và càng xích lại gần nhau hơn.

Và trong căn nhà nhỏ ở vùng Ma biên, sau khi mọi người đã ăn uống no nê thì Thiếu Phi gõ đũa xuống bàn e hèm tuyên bố trịnh trọng:

Ta đã biết 3 người thổ phỉ các ngươi nên làm gì để sống và bỏ nghề thổ phỉ rồi.