Ma Quân Hàn Băng Mạc

Chương 69

Xoa xoa vết bầm tím trên ngực Thiếu Phi mà Mạc Hàn xót xa tự trách mình bất cẩn không cản được viên đá đó để đệ đệ phải chịu đau đến nỗi ngất xỉu như vậy.

Tiểu Phi, đệ dậy đi, dậy trách huynh, mắng huynh cũng được. Đệ đừng ngủ nữa.

MẠC HÀN, ĐỪNG MÀ, ĐỪNG ĐI MÀ.

Tiểu Phi, huynh ở đây. Đệ tỉnh rồi, không sao rồi.

Mạc Hàn, huynh đừng bỏ đệ có được không? Huynh đừng biến mất có được không? Đệ sợ lắm.

Tiểu Phi, huynh ở đây, huynh không có bỏ đệ. Không sợ, không sợ nữa nhé.

Mạc Hàn, đệ mơ thấy huynh chết vì cứu đệ, đệ sợ lắm.

Mơ thôi mà. À, đệ gọi huynh là gì?

Mạc Hàn.

Đệ nhớ lại rồi? Thật sao?

Thật mà.

Mạc Hàn cầm tay Thiếu Phi mừng rơi nước mắt ngay lúc 3 tên Tam quái xông vào nhà cười toe toét khoe chiến công.

Sư phụ, sư thúc, rau quả tụi con trồng đã nảy mầm rồi. Với lại tối hôm qua tụi con đi tuần tra xung quanh làng phát hiện người của Miểu Dịch vào làng bắt cóc người đưa đi rèn luyện bổ sung binh mã cho doanh trại. Bọn con đã đánh chúng tơi bời, phế hết võ công của chúng và đuổi đi rồi. Bọn con không có giết chúng, bọn con nghe lời sư phụ.

Không ngờ ta lại có 3 đồ đệ tốt như vậy. Miểu Dịch lại chuẩn bị binh mã không biết có mục đích gì. Các con tranh thủ đi thám thính tìm hiểu và báo ngay cho ta biết nếu Miểu Dịch đang có ý định tập hợp binh mã để tấn công Điện ma cung.

Dạ. Bọn con đi ngay ạ.

Mạc Hàn, huynh là một Ma tôn tốt, lại luôn lo lắng cho an nguy của Ma tộc, tam giới. Tại sao huynh lại vì đệ mà từ bỏ vị trí Ma tôn để phiêu bạt đến đây? Như vậy có đáng không?

Thiết Lỗi là cháu của Ma quân Thiết Dương, là con trai duy nhất của Ma tôn Thiết Lâm. Là một tướng tài giỏi, đức độ của Điện Ma cung. Nên việc Thiết Lỗi kế thừa chức vị Ma tôn là đúng đắn và sẽ đem lại mọi điều tốt đẹp cho hoà bình của Ma tộc và tam giới. Còn huynh, huynh luôn lo lắng, luôn bảo vệ cho Ma tộc, nhưng sự sống, sự an toàn của đệ mới là điều quan trọng nhất của huynh.

Tại sao đệ lại quan trọng với huynh như vậy?

Huynh đã từng nói với đệ rồi. Đệ là tri kỉ của đời huynh.

Với đệ, huynh cũng vậy.

Thôi, đệ nghỉ ngơi thêm đi. Huynh đi lo cho mọi thứ bên ngoài, gửi tin cho Học Phàm rồi huynh sẽ nấu cháo cho đệ ăn.

Ngủ rất ngon sau một ngày dài đi leo núi cùng Học Phàm, Tử Đàm thức dậy miệng còn cười mỉm vì vui thì đột nhiên co rúm người vì lạnh. Tử Đàm quan sát mấy ngón tay mình thì thấy chúng cứ lúc ẩn lúc hiện là những ngón băng lạnh chứ không phải bằng xương, bằng thịt. Tử Đàm bần thần, thời hạn 10 năm gần đến rồi, mình sắp phải biến mất rồi. Vui vì trong 10 năm này đã rất hạnh phúc vì được gặp lại em trai yêu quí- Đằng Đằng, được gặp lại người đã từng rất yêu thương- Thiếu Phi, và một người tri kỉ rất quan trọng- Học Phàm. Buồn vì sắp phải biến mất và không được ở bên cạnh Học Phàm nữa.

Học Phàm sau khi nhận được Huyền thuật thư của Hàn Băng Mạc thì chạy ngay đi báo với Ma tôn biết tình hình tập hợp binh lính của Miểu Dịch rồi nhanh chóng chạy vào gặp Tử Đàm để báo tin quan trọng.

Tử Đàm, có chuyện gì vậy? Sao nhìn anh căng thẳng vậy?

Không có gì, chỉ hơi lo khi mấy ngày rồi không thấy Tán Siêu và Tử Đằng quay về.

Tôi có 2 tin cho anh, một tin vui và một tin buồn. Thấy anh căng thẳng như vậy thì tôi báo tin vui trước nhé.

Tử Đàm, Thiếu Phi đã lấy lại kí ức và trở lại bình thường rồi.

Thật không, vui quá, mong là tôi có thể gặp lại em ấy và Mạc Hàn trước khi ngày ấy tới. Còn tin buồn là gì?

Tử Đàm, tôi xin lỗi, Tán Siêu và Tử Đằng đã chết rồi, đã được Hàn Băng Mạc chôn cất trên vùng Ma biên rồi.

Là.... là... Thật... thật.... sao? Lại một lần nữa Đằng Đằng bỏ đi trước rồi sao? Sao... sao... sao có thể?

Tử Đàm, bình tĩnh, bình tĩnh nhé. Sao người của anh run hết như vầy. Tử Đàm, anh bị làm sao vậy?

Học Phàm, tôi lạnh lắm. Anh ôm tôi một lúc được không?

Học Phàm ôm Tử Đàm thật chặt, cố sưởi ấm cho người đang run rẩy trong lòng. Nhưng đột nhiên Học Phàm nhận ra điều bất thường "Tại sao Tử Đàm lại bị lạnh như băng vào ban ngày? 10 năm, phải rồi, kì hạn 10 năm đã tới rồi". Học Phàm, nâng mặt, tay Tử Đàm lên kiểm tra.

Tử Đàm, đừng sợ, tôi ở đây. Tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện đâu.

Học Phàm truyền linh khí vào người Tử Đàm và ôm anh sưởi ấm cho đến khi người anh ấm lên và ngủ thiếp đi thì nhanh chóng rời khỏi để chạy qua viện Ma y nghiên cứu.

Tử Đàm ngồi co ro run lập cập trên giường, anh biết giờ phút mình biến thành tảng băng đã sắp tới vì người anh càng ngày càng lạnh buốt. Anh sắp đi rồi sao Học Phàm vẫn không qua gặp anh lần cuối. Đã 2 ngày rồi Học Phàm không thèm gặp anh, mặc dù biết anh không còn nhiều thời gian nữa. Anh khóc, khóc như một đứa con nít.

Tử Đàm, anh uống viên thuốc này vào ngay đi rồi tôi sẽ truyền linh khí vào người anh cho thuốc hoạt động tốt hơn. Mau mau, để không kịp nữa.

....... (uống thuốc, vận công truyền khí hồi lâu)

Ma tôn, Học Phàm đâu? Sao mấy hôm nay tôi không thấy huynh ấy.

Anh ấy rời khỏi Điện Ma cung có việc rồi. Anh thấy sao rồi? Còn lạnh và mệt không?

Tôi hết lạnh rồi, chỉ còn hơi mệt thôi. Học Phàm đi đâu? Tôi sẽ đi tìm huynh ấy.

Anh nằm nghỉ cho khoẻ hẳn đi, tôi đi giải quyết vài việc gấp đây.

Biết Ma tôn đang tránh né câu hỏi của mình và biết Học Phàm đang trốn tránh mình nên Tử Đàm chạy qua phòng Học Phàm đập cửa. Cửa khoá bên trong bằng kết giới, đập mãi gọi mãi mà không ai lên tiếng, cũng không ai mở cửa. Cảm nhận Học Phàm đang ở bên trong phòng nên Tử Đàm cố tình ngã xuống đất hét lên đau quá.

Nhanh như chớp người trong phòng bay ra đưa Tử Đàm vào trong phòng vận công kiểm tra mạch tượng, khí huyết.

Tử Đàm cố xoay người lại nhìn người phía sau nhưng bị hai bàn tay giữ chặt đầu mình không cho quay mặt lại.

Học Phàm, mấy hôm nay anh đi đâu? Sao anh lại tránh né tôi?